Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Chắc là do trước kia rất hay đói bụng.” Phó tướng thở dài: “Bây giờ có thể dựa vào rong biển sống qua ngày, nhưng người nhà đều đã bị cướp biển giết hết, thuyền cũng bị đốt rồi!”

Những năm trước Đại Khang thu thuế rất nặng nề, nhiều đứa trẻ trong các hộ gia đình bình thường không đủ ăn, cho nên tương đối thấp bé.

Vài năm này Thủy Oa cũng có cuộc sống vô cùng khổ cực, nhưng vì cậu bé có thể lặn xuống nước để bắt cá, hơn nữa còn sống trong rừng với ông Quy, người thu thuế và thổ phỉ cũng chẳng đi đến đó, nên cuộc sống của họ tương đối dễ dàng.

Dù vậy, vóc dáng của Thủy Oa không thể sánh bằng mấy đứa trẻ ở đời trước của Kim Phi.

Thủy Oa đang nhìn mấy chiếc ca-nô, đột nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

Quay đầu nhìn, thấy ông Quy đang đứng ngoài bến tàu, đang vẫy tay chào mình.

Kể từ khi đến doanh trại thủy quân, Thủy Oa đã không còn gặp ông Quy nữa, trong lòng rất mong nhớ, bây giờ gặp lại, quay đầu chạy ra khỏi bến tàu.

Nhưng hai người trước thân vệ đại ca đã nhiều lần nhấn mạnh, nếu đã đến thủy quân thì đã trở thành quân nhân, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải luôn chú ý đến kỷ luật và luôn phải xin chỉ thị.

Vì vậy Thủy Oa gắng gượng dừng bước, chào Trịnh Trì Viễn bằng kiểu chào không tiêu chuẩn lắm, đồng thời dựa theo sự hướng dẫn của cận vệ, nói to: “Tướng quân, ông Quy đến, đã mấy ngày rồi ta không được gặp ông ấy, ta muốn xin phép đi gặp ông ấy, xin tướng quân phê chuẩn!”

“Tốt, có tiến bộ!” Trịnh Trì Viễn khá hài lòng với sự thay đổi của Thủy Oa, gật đầu nói: “Đi đi, ta cho ngươi nghỉ phép nửa ngày, trở về trước bữa tối là được!”

“Vâng!” Thủy Oa vui mừng trả lời, nhảy cẫng lên chạy ra khỏi bến tàu, chạy như điên đến trước mặt ông Quy: “Ông Quy, sao ông lại đến đây?”

“Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy cháu, nên ghé qua hỏi thăm.” Ông Quy cười nói.

Thủy Oa vô cùng nhớ ông Quy, mà ông Quy cũng không yên tâm về Thủy Oa.

Thật ra thì mấy ngày gần đây, nếu không có việc gì ông Quy sẽ đi loanh quanh ở gần doanh trại thủy quân, muốn nhìn xem Thủy Oa sống như thế nào.

Nhưng mấy ngày nay Thủy Oa đều phải huấn luyện ở trên thuyền, ban đêm cũng nghỉ ngơi trên thuyền, nên ông Quy không thể gặp cậu bé.

Vừa rồi khi Thủy Oa vừa nhảy xuống, ông Quy mới nhận ra cậu bé.

Lúc ấy ông Quy đang ở gần doanh trại thủy quân, thấy Thủy Oa bơi về phía bến tàu, nên ông ấy vội vàng chạy đến.

Bến tàu thủy quân là cấm địa quân sự, ông Quy không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa gọi.

Cũng may Thủy Oa nghe thấy.

Dù sao Thủy Oa vẫn còn nhỏ tuổi, nên không nghĩ nhiều, thật sự cho là ông Quy chỉ vô tình đi ngang qua, vừa lúc gặp được nhau.

Cậu bé hào hứng kéo tay ông Quy hỏi: “Ông Quy, ông Quy, mấy ngày nay ông ở đâu? Mua được nhà chưa?”

“Mua được rồi.” ông Quy cười nói: “Hai ngày đầu tiên ta ở nhà ở tập thể, đến ngày thứ ba Lục tiểu ca tìm được một căn nhà, ta trả tiền rồi chuyển đến đó ở.”

“Nhà mới ở đâu? Mau dẫn cháu đi xem!” Thủy Oa càng nghe càng hưng phấn.

“Đi về phía Bắc cách đây không xa.” Ông Quy cười hỏi: “Nghe nói kỷ luật của thủy quân rất nghiêm, con có thể đi được sao?”

“Cháu xin Trịnh tướng quân cho nghỉ nửa ngày phép!” Thủy Oa kéo tay ông Quy nói: “Đi mau, đi mau, cháu phải về trước bữa tối!”

“Có nửa ngày phép cơ mà, vội cái gì?”

Ông Quy ngoài miệng nói như vậy nhưng chân thì bước nhanh hơn.

Hai người vừa rời bến tàu không lâu, thì Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến.

Thấy Trịnh Trì Viễn dẫn một đám người đứng bên cạnh cầu tàu, Kim Phi lập tức đi đến.

“Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây?” Trịnh Trì Viễn vội vàng tiến lên nghênh đón, đồng thời nghi ngờ liếc nhìn phó tướng, tỏ ý có phải phó tướng thông báo cho Kim Phi biết hay không.

Phó tướng bình tĩnh lắc đầu, tỏ ý không phải mình thông báo.

Kim Phi không nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt, cười nói: “Ta đang định đi đến sân phơi, đi ngang qua đây thấy lão Trịnh ngài ở chỗ này, nên đến chào hỏi.”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn bóng dáng Thủy Oa và ông Quy, thấy hai người đã đi xa, cười nói: “Xem ra Thủy Oa và tiên sinh không có duyên với nhau rồi!”

“Thủy Oa là ai?” Kim Phi bị lời nói của Trịnh Trì Viễn làm cho bối rối.

“Một đứa trẻ vô cùng sùng bái tiên sinh, mới vừa rồi còn la hét đòi ta dẫn đi gặp tiên sinh.”

Trịnh Trì Viễn cười nói: “Kết quả tiên sinh vừa đến, thì cậu bé vừa đi.”

Kim Phi nghe vậy cũng không để ý cười hỏi: “Các ngươi tập trung ở đây làm gì vậy?”

“Đã tìm được tàu đánh cá, còn tìm được một người sống sót.”

Nói đến chính sự, sắc mặt Trịnh Trì Viễn trở nên sâu sắc, chỉ vào ca-nô sắp cập bến và đứa trẻ đứng ở giữa đang được binh lính thủy quân bảo vệ, vội vàng đưa tình báo cho Kim Phi đọc.

“Vậy mà lại đúng là cướp biển làm!”

Kim Phi tức giận vỗ vào lan can: “Phải bắt được đám hải tặc này, không chừa một mống, giết chết hết!”

“Vâng!” Sống lưng Trịnh Trì Viễn thẳng tắp.

Thật ra thì nếu Kim Phi không nói, thái độ của thủy quân từ trước tới giờ với đám hải tặc đó là giết không tha.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ca-nô cũng đã cập bờ.

Đứa trẻ đang được binh lính hải quân vây quanh, chỉ sợ mấy ngày nay mới được ăn no, không những thấp bé, mà trên mặt còn không có thịt, khiến đôi mắt vốn đã to, càng trở nên to hơn.

Đứa trẻ thấy Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, hai mắt lập tức đỏ bừng, đẩy binh lính thủy quân trước mặt ra, chạy vọt về phía Kim Phi.

Thiết Chùy và A Mai thấy vậy, lắc mình lao lên trước để bảo vệ Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

Đứa trẻ bị hai người ngăn cản, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với Kim Phi.

“Quốc sư đại nhân, cầu xin các ngài báo thù cho cha, thúc thúc và ca ca của ta!”

Đứa trẻ vừa dập đầu, vừa hô to.

Cầu tàu của bến tàu được làm bằng gỗ, nên khi đứa trẻ dập đầu vài cái, chạm trán đã trầy trụa, máu cũng theo đó mà chảy xuống gò má.

Nhưng đứa trẻ giống như không cảm nhận được đau đớn, vẫn dập đầu.

“Các ngươi còn ngớ ra đó làm gì, mau đỡ thằng bé đứng lên!”

Trịnh Trì Viễn nói với cận vệ của mình.

Phó tướng đứng bên cạnh vội vàng tiến lên, đưa tay kéo thằng bé đứng lên.

Nhưng thằng bé quá kích động, sau khi được kéo lên, gầu vẫn gật gù, miệng vẫn gào thét cầu xin Kim Phi và Trịnh Trì Viễn báo thù cho người nhà của mình.

Cộng thêm việc máu trên trán vẫn đang chảy xuống dính vào gò má, nhìn chẳng khác nào kẻ điên.

Kim Phi đẩy Thiết Chùy ra, đi đến trước mặt đứa trẻ, hai tay dùng sức đặt lên bả vai thằng bé, nói lớn: “Bình tĩnh, nếu ngươi cứ như vậy, ta sẽ đi luôn!”

Có vẻ lời uy hiếp của Kim Phi có tác dụng, đứa trẻ dừng động tác dập đầu, cũng dừng gào thét, chẳng qua mặt vẫn đầy thành khẩn cầu xin Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc thấy vậy, lấy chiếc khăn tay, băng vết thương trên trán đứa trẻ, lau sạch vết máu trên mặt.

Toàn bộ quá trình, đứa trẻ cũng không nói gì, cho đến khi Đường Tiểu Bắc lau xong, thằng bé mới mở miệng nói: “Cảm ơn phu nhân!”

Sau đó đứa bé quay đầu nhìn Kim Phi, tiếp tục quay lại chủ đề vừa nói: “Quốc sư đại nhân, cầu xin ngài báo thù cho cha, thúc thúc, ca ca của ta, đời này dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa, báo thù đại ơn đại đức của đại nhân!”

“Dân nữ?”

Kim Phi quay đầu nhìn Trịnh Trì Viễn.

Không phải nói của chủ tàu là con trai sao? Sao biến thành dân nữ rồi?

Advertisement
';
Advertisement