Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Gọi Kim tiên sinh ra gặp ông hả?"

Khánh Mộ Lam bị chọc giận đến tức cười: "Mạnh miệng thật đấy!"

Dù sao cũng lớn lên trong nhà quyền quý, chút ý đồ của ông lão này, ngay cả nha hoàn trong nhà sau của nhà họ Khánh cũng có thể nhìn ra, huống chi Khánh Mộ Lam.

Cô ấy hiểu ý của ông lão, chỉ đơn giản là nếu cô ấy nể mặt ông ta thì cũng sẽ mất mặt với chính bản thân mình.

Cố ý đòi Kim Phi ra gặp ông ta, là đang nói Khánh Mộ Lam không đủ tư cách.

Với tính cách của Khánh Mộ Lam sao có thể chiều theo ý ông ta?

"Ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn hống hách vậy cơ à?”

Khánh Mộ Lam lúc này đã bắt đầu mắng: "Kim tiên sinh bận trăm công nghìn việc, thật không biết ông từ nơi nào tới mà mặt dày như vậy, lại bảo y nửa đêm tới gặp ông? Ông lão khốn khiếp chưa tỉnh ngủ à?"

Ông Hồng đã mấy chục năm không bị người khác mắng thẳng mặt như vậy, hơn nữa đối phương còn là một cô nương nhỏ tuổi.

Ông lão giận đến thiếu chút nữa cong lưng lại ngay tại chỗ.

Nhưng dẫu sao ông ta cũng đã sống tám mươi chín mươi năm, có một ít công phu nén giận, cuối cùng vẫn nhịn được.

Ông ta run rẩy đưa ngón tay ra, chỉ Khánh Mộ Lam nói: "Ta và tiểu cô nương như ngươi không cùng đẳng cấp, ta muốn gặp Kim tiên sinh! Y không ở đây thì ta đi tìm Hồng Đào Bình ngay, bảo anh ta dẫn ta đi, ta không tin ông lão này cũng không gặp được anh ta!"

Khánh Mộ Lam nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Nếu ông lão này thật sự đi tìm Hồng Đào Bình, ông ta thật sự có thể gặp Kim Phi.

Ông ta lớn tuổi như vậy, theo bối phận lại là ông cố của Hồng Đào Bình, hơn nữa lại chưa từng làm chuyện sai trái gì, với tính cách của Kim Phi, cho dù là vì tuổi tác của ông lão, hay vì giữ thể diện cho Hồng Đào Bình, cũng sẽ khách khí mà tiếp đãi ông lão.

Ông lão này rõ ràng tới với mục đích không tốt đẹp gì, nếu ông ta nói ra vài yêu cầu quá đáng, cho dù Kim Phi muốn từ chối, e là cũng phải tìm lời giải thích.

Nếu như ông lão trực tiếp đi tìm Hồng Đào Bình với Kim Phi thì còn được, đằng này ông ta lại tới tìm cô ấy trước, nếu để ông ta đi làm phiền Kim Phi, không phải chứng tỏ mình bất tài sao, ngay cả một ông lão gây chuyện cũng không giải quyết được.

Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam mở miệng gọi ông lão lại: "Được rồi, ta không tin ông không biết bây giờ Hồng Đào Bình đang làm việc ở xưởng đóng thuyền, trừ tiên sinh, ai cũng không gặp được!"

Da mặt của ông Hồng cũng bị Khánh Mộ Lam nói đến đỏ bừng.

Thật ra thì vừa rồi ông Hồng quả thực đã đi trước một chuyến để tìm Hồng Đào Bình, đáng tiếc Hồng Đào Bình nổi danh là kẻ cuồng công việc, một khi đã làm việc ở xưởng đóng thuyền thì không chịu gặp ai cả.

Nhóm người ông Hồng bị nhân viên hộ tống chặn ở cửa, cho dù nói thế nào, nhân viên hộ tống cũng không cho bọn họ vào, thậm chí còn không thông báo giúp bọn họ.

Vì vậy ông Hồng đợi ngay trước cửa xưởng đóng thuyền, định chờ tới khi Hồng Đào Bình xong việc đi ra.

Kết quả là chờ mãi đến nửa đêm, cũng không chờ được, chỉ có thể đi tìm Kim Phi, sau đó lại bị nhân viên hộ tống ngăn cản.

Cuối cùng quả thực không còn cách nào khác, mới tới thẳng bờ biển.

Ông Hồng bị Khánh Mộ Lam nói trúng tim đen, có chút thẹn quá hóa giận, giậm chân rồi nói: "Không gặp được Kim tiên sinh thì thôi, ta không tin ta cũng không gặp được thằng nhãi Hồng Đào Bình! Đi, đi tới trước cửa xưởng đóng thuyền chờ, nhân viên hộ tống không thông báo giúp chúng ta, chúng ta chờ đến sáng sớm ngày mai xưởng đóng thuyền hoạt động!"

Công nhân trong xưởng đóng thuyền có không ít người là dân trấn Ngư Khê, nếu ông Hồng bảo bọn họ gửi lời nhắn tới Hồng Đào Bình ở xưởng đóng thuyền, công nhân địa phương cũng sẽ vì giữ thể diện cho ông ấy mà đồng ý.

Nhưng hôm nay lúc bọn họ đến xưởng đóng thuyền, đã quá thời gian thay ca, công nhân ca đêm đã đi vào hết rồi.

"Được rồi, đừng cố ra vẻ nữa, nói thẳng đi, tới bờ biển có chuyện gì?"

Giọng của Khánh Mộ Lam không nhịn nổi, cũng có chút bất lực.

Cô ấy muốn nghe thử xem ông lão muốn làm gì, nếu như mình có thể xử lý thì xử lý, không để cho ông ta đi làm phiền Hồng Đào Bình và Kim Phi nữa.

Kết quả là ông Hồng lại lên mặt, quái gở nói: "Ông lão ta chẳng qua chỉ là một tên dân đen, không nói nên lời với nhân vật lớn như cô, hay là ta đi tìm Kim tiên sinh nói vậy!"

"Vậy được, ông không tính nói thì thôi, bà đây bận bịu muốn chết, còn lười nghe đây!"

Ông Hồng không nói, Khánh Mộ Lam cũng không có cách nào, hơn nữa sự kiên nhẫn của cô ấy đã bị tiêu hao hết sạch, xua tay hô với các công nhân: "Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc!"

Kết quả là các công nhân mới vừa nâng cưa lên, lại bị ông lão gọi lại.

"Không được, các ngươi không thể cưa ông Hải Thần này được!"

Ông ta tới Đông Hải chính là để ngăn cản Khánh Mộ Lam cưa cá voi, nếu cá voi bị cưa đứt rồi, ngày mai cho dù gặp được Kim Phi, thì có thể làm gì chứ?

Dán cá voi lại chắc?

"Thứ gì?" Khánh Mộ Lam sửng sốt: "Ông Hải Thần gì cơ?"

"Hải chính là ông Hải Thần!"

Ông Hồng chỉ xác cá voi mà nói: "Các ngươi giết chết ông Hải Thần, đã là đại nghịch bất đạo, còn muốn phanh thây ăn thịt, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị trời phạt sao?"

"Đây chỉ là hai con cá, tại sao lại thành ông Hải Thần chứ?" Khánh Mộ Lam cảm thấy khó hiểu.

“Hải được trời đất chiếu cố, chính là thần trong biển, thế nên mới có thân thể to lớn như vậy!"

Ông Hồng nói: "Hải luôn là vận may trong biển, bị bắt sẽ là điềm dữ, không chỉ gieo họa cho Đông Hải, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng vận mệnh đất nước!

Lần săn Hải trước đã chứng minh chuyện này! Bây giờ cuộc sống ở Đông Hải mới vừa khá hơn một chút, các ngươi lại muốn dẫm lên vết xe đổ sao?"

Nghe thấy ông Hồng nói như vậy, không ít ngư dân xung quanh cũng cúi đầu.

Lần trước không bao lâu sau khi lùng giết cá voi, Đông Hải liên tiếp gặp phải nhiều đợt bão, các ngư dân đã tổn thất trầm trọng.

Phần lớn người của thời đại phong kiến rất mê tín, vì vậy có rất nhiều ngư dân cho rằng lý do bão xảy ra dồn dập là vì bọn họ đã lùng giết Hải, chọc giận Hải Thần.

Khánh Mộ Lam cũng cắn môi.

Không ít ngư dân xung quanh cũng cúi đầu, chứng tỏ chắc bọn họ biết chuyện này, cũng chứng tỏ chuyện này là thật.

Hơn nữa buổi chiều cô ấy còn đặc biệt đi hỏi thăm niên đại lần trước bắt được Hải, vốn chỉ vì tò mò, nhưng bây giờ bị ông Hồng nói như vậy, trong lòng cô ấy cũng có chút không yên.

Nếu quả thật phải dựa theo niên đại để tính, đúng là không bao lâu sau khi bắt được Hải, Hoàng đế tại vị lúc ấy đã băng hà, sau đó Đại Khang từ thịnh vượng bắt đầu đi xuống bước đường suy tàn.

Mặc dù trải qua sự rèn giũa của Kim Phi, suy nghĩ của Khánh Mộ Lam đã tiến bộ không ít, nhưng dẫu sao cô ấy cũng lớn lên ở thời đại phong kiến, đã nghe các kiểu thuyết pháp như "Thiên mệnh", "Thiên tử" suốt mười mấy năm, bị ông Hồng hù dọa như vậy, trong lòng vẫn hơi hoảng sợ.

Hải Thần là cách nói của Đông Hải, Kim Phi là người Xuyên Thục, chưa chắc đã biết chuyện này.

Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ hay là đi xin phép Kim Phi thử xem, ít nhất nên nói chuyện này với y một tiếng.

Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam đang chuẩn bị bảo công nhân tạm thời ngưng làm việc, lại nghe được phía sau truyền tới một tiếng hô: "Các ngươi không tranh thủ lúc nước rút nhanh chóng cưa cá lớn ra đi, ngây hết ra đây làm gì?"

Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn thì thấy Đường Tiểu Bắc dẫn đội cận vệ tới.

"Tiểu Bắc, bọn họ nói đây là Hải Thần..."

Khánh Mộ Lam tiến lên một bước, vừa định giải thích, lại bị Đường Tiểu Bắc cắt ngang.

"Vừa rồi ta nghe thấy hết rồi!" Đường Tiểu Bắc xua tay nói: "Rõ ràng chỉ là hai con cá lớn mà thôi, ông Hải Thần gì chứ!

Ra tay đi, nếu như hai con cá là ông Hải Thần, ông trời trừng phạt xuống thì bà đây sẽ gánh chịu thay cho các ngươi!"

Advertisement
';
Advertisement