Khi công chúa Lộ Khiết bước vào thư phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta chính là Kim Phi đang ngồi trên ghế chủ vị, và A Mai đang đứng trong góc.

Kim Phi cũng nhìn công chúa Lộ Khiết.

Công chúa Lộ Khiết thích mặc đồ màu đỏ, lần trước mặc áo choàng đỏ, còn lần này là váy.

Lần này cô ta không đeo mạng che mặt, trên đầu cũng không cài trâm vàng hay đồ trang sức nào khác, không biết là ngay từ đầu đã không đeo, hay vừa bị cô ta tháo ra.

Trên quần áo không có gì thay đổi, nhưng rõ ràng đã gầy hẳn đi.

“Lộ Khiết kính chào Kim tiên sinh!”

Công chúa Lộ Khiết hơi khuỵu gối, thi lễ với Kim Phi.

Kim Phi không đứng dậy đáp lễ, nhưng vẫn khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dành cho khách: “Ngồi đi!”

Không phải Kim Phi cố ý ra oai, mà là lúc này y đại biểu cho chính quyền Xuyên Thục, thậm chí còn đại biểu cho toàn bộ Đại Khang, mà công chúa Lộ Khiết thì đại biểu cho chính quyền Đông Man.

Lần này hai người gặp nhau mặc dù không được gọi là hội đàm chính thức, nhưng Kim Phi vẫn phải thể hiện một cách cương quyết.

Trong lòng công chúa Lộ Khiết thở dài, nhưng trên mặt không lộ ra bất kì vui buồn gì cả, thi lễ với Kim Phi lần nữa, bày tỏ cảm ơn.

Bởi vì cô ta đã từng tận mắt nhìn thấy thời kì thịnh thế của Đông Man, đã từng đối đãi với sứ giả của Đại Khang như thế nào, và kết thân với công chúa như thế nào.

Dù sao Kim Phi vẫn cho cô ta được ngồi ghế, lúc ban đầu khi sứ giả Đại Khang đến Đông Man, trong suốt quá trình trò chuyện đều phải quỳ trên mặt đất để nói chuyện.

Đến cả những công chúa quận chúa đã từng đến hòa thân thì càng thảm hơn nữa, không ai là ngoại lệ tất cả đều trở thành đồ chơi của quyền quý Đông Man.

Có lẽ vì được làm nhục Đại Khang, hoặc thân phận công chúa quận chúa đến hòa thân khiến các quyền quý Đông Man càng cảm thấy kích thích, nên bọn họ cũng thích làm nhục những công chúa quận chúa này, toàn những hành động biến thái, có khi còn công khai làm như vậy.

Khi công chúa Lộ Khiết còn bé đã từng thấy nhiều lần.

Nước yếu không có ngoại giao, so với quyền quý Đông Man mà nói, Kim Phi đối đãi với cô ta đã vô cùng thân thiện rồi.

Thấy Kim Phi không ý chủ động nói chuyện, công chúa Lộ Khiết tự giác mở miệng nói chuyện trước: “Lộ Khiết chúc mừng tiên sinh đã thắng lớn ở Hi Châu, cũng thật lòng chúc tiên sinh sớm ngày bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, thống nhất Đại Khang!”

Không thể không nói, công chúa Lộ Khiết vẫn rất giỏi nói chuyện, vừa mở miệng đã nói trúng tâm khảm Kim Phi.

Chuyện bây giờ y hi vọng có thể hoàn thành nhất chính là bình định Đại Khang, để người dân không còn chịu khổ vì chiến tranh nữa.

Kim Phi gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngữ khí kiên định nói: “Ta sẽ làm vậy!”

Văn hóa Viêm Hoàng vô cùng khiêm tốn, thật ra vừa rồi công chúa Lộ Khiết chỉ lấy lòng Kim Phi mà thôi, vốn tưởng Kim Phi sẽ khiêm tốn, ai ngờ y không chút do dự mà đồng ý.

Nếu là những người khác, chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ cho rằng người này quá tự cao, nhưng người này là Kim Phi, công chúa Lộ Khiết cảm thấy điều đó vô cùng có lý.

Trên đường đến đây, cô ta gặp phải một đội đội tàu đánh cá đang huấn luyện ở biển ở phía Bắc, cho đến khi rời đi một lúc lâu, trong đầu công chúa Lộ Khiết vẫn tràn ngập cảnh tượng những chiếc tàu đánh cá dày đặc trên mặt biển.

Đi qua ao An Gia, cô ta lại nhìn thấy xưởng cá muối sầm uất.

Cá muối treo đầy cả bờ biển, giống như những cánh đồng lúa mì vậy, không thể nhìn thấy điểm dừng.

Cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đến trấn Ngư Khê.

Ở đây, cô ta nhìn thấy trên mặt biển thuyền bè nô nức đi tới đi lui, còn trên bờ là các loại công xưởng.

Trên biển tập trung đủ loại thuyền bè, có hai chiếc thuyền, phun khói dày đặc, tốc độ cực nhanh.

Ở thành Du Quan công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Trấn Viễn số 2 đang vận chuyển vật liệu cho các nhân viên hộ tống và cả chiếc Trấn Viễn số 1 cũng đã bị Đông Man đánh chìm, công chúa Lộ Khiết biết những chiếc tàu đang phun khói dày đặc này đều là máy hơi nước.

Ban đầu cô ta nghĩ rằng Trấn Viễn số 2 là con thuyền chạy bằng máy hơi nước duy nhất còn sót lại của Đại Khang, nhưng sau khi đến Đông Hải mới biết, Kim Phi đã nhanh sớm chế tạo ra những con thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.

Song nếu Kim Phi có thể tạo ra Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, vậy thì cũng có thể chế tạo ra được nhiều thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.

Chẳng qua công chúa Lộ Khiết chỉ bất ngờ, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên.

Điều khiến cô ta thực sự ngạc nhiên, đó là tình hình trên bờ.

Bắt đầu từ ao An Gia, cô ta đã nhìn thấy trên bờ biển khắp nơi toàn người là người đang hối hả làm việc.

Càng đến gần trấn Ngư Khê, thì lại càng náo nhiệt hơn.

Mặc dù vẫn còn cách bờ khá xa, cô ta không thể nhìn rõ mọi người đang làm gì trên bờ, nhưng cô ta có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt và thịnh vượng.

Bầu không khí này, khiến công chúa Lộ Khiết nhận ra rằng, Đại Khang đang dần khôi phục những ngày tháng mạnh mẽ.

Không, dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, nhất định Đại Khang sẽ càng ngày càng hùng mạnh hơn trước!

“Mấy tháng không gặp, phong thái tiên sinh càng khác xưa!”

Công chúa Lộ Khiết nửa thật lòng, nửa nịnh nọt nói.

Lần này Kim Phi không thừa nhận, mà nói: “So với lần trước công chúa Lộ Khiết hốc hác hơn nhiều, sao vậy, tình hình ở Đông Man không tốt sao?”

“Đông Man vẫn rất tốt.” Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Chắc là mấy ngày nay ta ở trên thuyền nên hơi khó chịu, luôn không ngủ ngon, nhìn khá hốc hác, khiến tiên sinh cười chê rồi.”

Kim Phi thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói đến tình hình ở Đông Man, nên cũng lười hỏi, vì có hỏi cũng không nói thật.

Y càng không muốn suy đoán tâm tư công chúa Lộ Khiết, mà hỏi thẳng: “Công chúa Lộ Khiết, lần này cô đến Đại Khang làm gì?”

Công chúa Lộ Khiết không quen với cách mà Kim Phi đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Lần trước gặp mặt, không phải tiên sinh muốn cho thương hội Kim Xuyên đến Thảo Nguyên để kinh doanh sao? Lần này ta đến Đại Khang chính là để nhìn thử xem, nếu hài lòng, ta có thể đồng ý với yêu cầu của tiên sinh, cho phép thương hội Kim Xuyên thành lập trú điểm ở Thảo Nguyên, mở rộng mua bán với Thảo Nguyên…”

Công chúa Lộ Khiết còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười khẽ của Kim Phi cắt ngang.

“Công chúa Lộ Khiết, cô không hề nhắc đến một chữ nào trong yêu cầu của ta, cô cảm thấy ta hồ đồ đến mức quên cả lời mình nói sao?”

Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, nói: “Ta nhớ nguyên văn câu nói của ta lúc ấy là sau này Hải Đông Thanh của Đông Man không dùng để công kích phi thuyền và khinh khí cầu của ta nữa, khi đó ta mới cho phép thương hội Kim Xuyên cùng thảo nguyên mở rộng buôn bán.

Sao vậy, công chúa Lộ Khiết, cô đã bình định được toàn bộ Đông Man rồi sao?”

“Mặc dù ta chưa bình định được hết Đông Man, nhưng sẽ nhanh thôi!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.

Vì để tăng độ uy tín của lời nói, công chúa Lộ Khiết còn cố ý học dáng vẻ vừa rồi của Kim Phi, giọng nói và vẻ mặt đều vô cùng kiên định.

Nhưng vẻ kiên định vừa rồi của Kim Phi, là sự tự tin xuất phát từ tận sâu trong nội tâm, sao công chúa Lộ Khiết có thể bắt chước giống như thế được chứ?

Ngược lại điều đó cũng khiến cho Kim Phi nhận định được, tình cảnh bây giờ của cô ta không tốt, e rằng còn tệ hơn so với suy đoán của y.

“Công chúa Lộ Khiết, ở đây chỉ có chúng ta, không có người ngoài, cô không cần phô trương thanh thế, ta cũng không có hứng thú cũng như thời gian để đi nghiệm chứng lời cô nói.”

Kim Phi không nhẫn nhịn được nói: “Nếu cô thật lòng muốn nói chuyện, thì nói thật ra, rốt cuộc cô đến đây làm gì? Nếu không muốn nói chuyện, vậy thì thôi.”

“Ta chỉ đến Đại Khang để thăm thú thôi.” Công chúa Lộ Khiết vẫn kiên trì với lời giải thích vừa rồi của mình: “Sao, Kim tiên sinh không hoan nghênh ư?”

Advertisement
';
Advertisement