Khi đến xưởng đóng thuyền, họ nhìn chằm chằm vào dây chuyền lắp ráp một lúc lâu. Và theo những gì ta thu thập được, họ dự định sẽ quay lại vào buổi chiều.

Ta đã bí mật quan sát những người này, họ chắc chắn không phải là binh lính, họ giống thợ thủ công hơn!"

"Sao ngươi biết?" Kim Phi hỏi.

“Mỗi người thợ đều có những nét riêng. Ví dụ như thợ rèn, vì họ thường vung búa nên một tay sẽ dày hơn tay kia và sẽ có nhiều vết chai ở lòng bàn tay. Một ví dụ khác là thợ mộc, vì họ thường dùng cưa nên tay trái của họ dễ bị thương hơn."

Giang Văn Văn nói: "Qua quan sát của ta, ta có thể xác nhận rằng có ít nhất hai thợ rèn và ba thợ mộc trong nhóm này, và mặc dù không thể nhìn thấy những gì họ làm trong thời gian này, ta có thể chắc chắn rằng họ không phải là binh lính!”

“Ngươi làm rất tốt!"

Kim Phi không khỏi khen ngợi lần nữa: "Người đủ tiêu chuẩn lực lượng đặc nhiệm nhất định phải có năng lực quan sát xuất sắc!"

Trên thực tế, sau khi Kim Phi nghe nói về cận vệ của công chúa Lộ Khiết, trong lòng y đã có phỏng đoán, nhưng y vẫn không chắc chắn, bây giờ sau khi nghe Giang Văn Văn giải thích, y gần như chắc chắn.

Cái gọi là cận vệ, chẳng qua chỉ là một nhóm thợ thủ công giả trang thành, nói thẳng ra, là một nhóm gián điệp thương mại, nhưng vấn là loại không chuyên nghiệp, dễ dàng bị nhìn thấu trong nháy mắt.

"Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi!"

Giang Văn Văn có chút xấu hổ vì lời khen ngợi của Kim Phi, mặt đỏ bừng hỏi: "Tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có nên để họ tiếp tục tham quan không?"

"Dĩ nhiên, tại sao không?"

Kim Phi nói: "Mọi thứ vẫn như cũ. Ngoại trừ khu vực cốt lõi, họ có thể tự do tham quan những khu vực còn lại.”

"Tại sao?" Giang Văn Văn có hơi khó hiểu: "Nếu họ học trộm được thì sao? Không, ta nghĩ họ đã học được cách làm khô rong biển rồi!"

"Sấy rong biển là việc đơn giản, muốn học thì để họ học. Kỳ thực, chuyện này chưa bao giờ là bí mật. Ta đoán các gián điệp Đảng Hạng và Đông Man chắc chắn đã học được rồi. Chỉ là công chúa Lộ Khiết vẫn chưa nhận được thông tin thôi."

Ngày nay, gián điệp của Đảng Hạng, Đông Man, Đại Khang trộn lẫn vào nhau ở Đông Hải, trong giới quý tộc Đại Khang chắc chắn có gián điệp.

Kim Phi và Cửu công chúa đều biết điều này, nhưng bọn chúng đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng không chủ động thăm dò tình báo nòng cốt thì rất khó xác định.

Kim Phi cũng lười tốn công sức để nhận diện họ.

Thái độ của y đối với gián điệp cũng giống như thái độ của y đối với cận vệ của công chúa Lộ Khiết.

Miễn là y bảo vệ được công nghệ cốt lõi thì việc rò rỉ thông tin không bí mật là có thể chấp nhận được.

Về công nghệ sấy rong biển, Kim Phi cũng không ngại nếu Đông Man biết được.

Lãnh thổ của Đông Man, chính là vùng Đông Bắc và một phần khu vực Hoa Bắc ở đời trước của Kim Phi.

Trong mắt Kim Phi, Đông Man vẫn luôn là một phần của nền văn minh Hoa Hạ, người dân Đông Man cũng là con cháu Viêm Hoàng.

Mặc dù Cục tình báo không thu thập được nhiều thông tin về Đông Man, nhưng Kim Phi có thể tưởng tượng ra, hiện tại Đông Man cũng không mạnh hơn Trung Nguyên và Giang Nam là bao.

Việc giữ vững kĩ thuật nòng cốt trong chế tạo vũ khí và phát triển công nghiệp, có thể ngăn chặn sự phát triển của kẻ thù, sau này trong trường hợp cần thiết, sử dụng vũ lực chống lại Đông Man cũng có thể giảm thiểu tổn thất.

Thực ra đối với một chính trị gia có năng lực mà nói thì kĩ thuật phơi khô rong biển không nên để cho người Đông Man có được.

Bởi vì bây giờ nếu một người dân Đông Man chết đói, khi đến thời điểm chiến tranh nổ ra, trên chiến trường sẽ ít đi một kẻ thù.

Đời trước, các nhà tư bản Châu u cũng đối xử với Hoa Hạ như vậy.

Lúc đầu khi họ phát hiện ra khoai lang và các loại cây trồng có năng suất sao khác ở Châu Mỹ, họ vẫn luôn không đồng ý để khoai lang du nhập vào nước y, sợ rằng người dân nước y sẽ được ăn no.

Về việc cuối cùng tại sao khoai lang lại được du nhập vào nước y, có hai truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi.

Thứ nhất đó chính là vào thời kì Vạn Lịch, một thương nhân tên là Trần Ích đến từ Hổ Môn, đã ngồi thuyền buôn đến An Nam để buôn bán, tù trưởng địa phương đã chiêu đãi hắn bằng khoai lang.

Trần Ích ăn được củ khoai lang vừa thơm ngọt lại mềm dẻo, sau khi biết được sản lượng của khoai lang rất cao, khả năng thích ứng mạnh mẽ, có thể trồng trên cả đất hoang và đồi núi, thế là bắt đầu quan sát phương pháp trồng khoai lang, đồng thời sau một thời gian dài lên kế hoạch, đã giấu hạt giống khoai lang ở trong trống đồng rồi mang về.

Advertisement
';
Advertisement