Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lần này, công chúa Lộ Khiết không đợi trong xưởng số 1 quá lâu, đã nhìn thấy những tấm ván gỗ được cắt, theo quy trình và vội vàng chuyển qua công đoạn tiếp theo.

Trải qua một buổi chiều, cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đã xem xong toàn bộ quy trình đóng thuyền, và cũng hiểu sâu hơn về dây chuyền lắp ráp.

Không chỉ có như vậy, trong cuộc trò chuyện, công chúa Lộ Khiết còn hiểu được những chuyện đã xảy ra trước đó.

Biết được rằng hơn hai tháng trước, trấn Ngư Khê là một nơi tập trung dân tị nạn, ngư dân ở các vùng khác và dân tị nạn đến đây phải dựa vào cháo súp để tồn tại, khiến cho công chúa Lộ Khiết sửng sốt đến ngây người.

Mặc dù hôm nay, cô ta không đi thăm toàn bộ trấn Ngư Khê, nhưng đã đến thăm sân phơi, nhà kho và xưởng đóng thuyền số 3.

Bất kể đi tới nơi nào, nơi đó đều là một cảnh tượng nhộn nhịp, tấp nập.

Công chúa Lộ Khiết không dám tin rằng, ba tháng trước, những nơi này vẫn còn là một mảnh đất hoang.

Nhưng công chúa Lộ Khiết biết rằng, với loại chuyện này tùy tiện tìm một dân tỵ nạn là có thể nghe ngóng được, Giang Văn Văn không cần thiết phải lừa gạt cô ta.

Hơn nữa, Công chúa Lộ Khiết phát hiện, gỗ dùng để xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 còn rất mới, trông như mới được xây dựng cách đây không lâu.

Lại suy nghĩ một chút về tin tình báo liên quan tới Kim Phi, công chúa Lộ Khiết lập tức bình thường trở lại.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Kim Phi lớn lên từ một dân làng miền núi trở thành quốc sư của Đại Khang, còn liên tiếp đánh bại các cuộc tấn công của ba vương triều Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đối với một người như vậy mà nói, ba tháng thay đổi một trấn nhỏ, có gì khó hiểu đâu chứ?

Huống chi, trước mặt đã có một tấm gương đó là quận Kim Xuyên.

Ban đầu, Kim Phi cũng chỉ dùng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, mang lại những biến đổi chấn động, rất to lớn cho quận Kim Xuyên, và nhờ đó nhận được sự ủng hộ của người dân.

Vào thời điểm đó, Kim Phi vừa mới bắt đầu đã có năng lực làm được chuyện này, huống chi là bây giờ?

Chuyến thăm ngày hôm nay đã mở rộng tầm mắt của công chúa Lộ Khiết, sau khi trở lại, cô ta rất muốn đi tìm Kim Phi nói chuyện một chút.

Nhưng sau khi hỏi Giang Văn Văn, biết được cô ta chỉ mới đi thăm được một nửa chuyến thăm, còn hai xưởng đóng thuyền và xưởng chế biến cá muối chưa ghé thăm nên tạm thời từ bỏ ý định, chuẩn bị chờ cho đến khi chuyến thăm kết thúc, sau khi hiểu sâu sắc hơn về trấn Ngư Khế sẽ tìm nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, công chúa Lộ Khiết thức dậy vào lúc trời vừa sáng.

Biết được rằng xưởng đóng thuyền lầu số 2 ở gần đây không đóng thuyền mà đang tiến hành kiểm tra và nâng cấp, mức độ bảo mật về thuyền bọc thép rất cao, nhiều nơi là khu vực nòng cốt, không thể vào thăm được, công chúa Lộ Khiết dự định đến thăm xưởng đóng thuyền số 3 một lần nữa.

Tối ngày hôm qua sau khi trở lại, hai kỹ thuật viên của xưởng đóng thuyền đã bí mật nói lên yêu cầu.

Ở xưởng đóng thuyền số 3 có rất nhiều dây chuyền lắp ráp sản xuất thuyền đánh cá, ngày hôm qua bọn họ mới chỉ đến thăm một dây chuyền, sáng hôm nay công chúa Lộ Khiết chuẩn bị đi tìm một dây chuyền sản xuất mới, muốn xem các dây chuyền lắp ráp khác có quy trình giống như những gì nhìn thấy hôm qua hay không.

Công chúa Lộ Khiết cũng rất tò mò về việc đóng thuyền theo dây chuyền lắp ráp nên đã đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Đám người tùy tiện ăn chút điểm tâm sau đó lên đường.

Bởi vì chi tiết cho toàn bộ dây chuyền sản xuất đều được lấy ra từ xưởng đóng thuyền số 1, cho nên lần này bọn họ không đến xưởng đóng thuyền số 1 mà trực tiếp tìm dây chuyền lắp ráp mới và bắt đầu đi thăm quy trình làm việc thứ hai.

Khi đến thăm, phát hiện quy trình của 2 dây chuyền sản xuất đều giống nhau, sản xuất ra thuyền đánh cá gần như giống hệt nhau.

Điều này cho thấy rõ kỹ thuật đóng thuyền đánh cá của xưởng đóng thuyền số 3 đã rất thành thục.

Lần này, kỹ thuật viên không chỉ đến thăm mà còn âm thầm ghi nhớ trong đầu nội dung công việc của từng quy trình, chuyến thăm diễn ra khá chậm, khi chuyến thăm kết thúc thì đã là đến buổi trưa.

Lần này, công chúa Lộ Khiết không đến nhà ăn, mà để cho nhân viên hộ tống lấy một bát cháo cá và một giỏ bánh bao, tìm một nơi yên tĩnh để dùng bữa trưa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Văn Văn cho nhân viên hộ tống đi tìm vài con ngựa chiến, chuẩn bị cưỡi ngựa đi ao An Gia ở phương bắc.

Nhìn thấy ngựa chiến do nhân viên hộ tống mang đến, sau lưng công chúa Lộ Khiết sắc mặt của rất nhiều kỹ thuật viên đều thay đổi.

Ngựa chiến Đông Man với ngựa chiến Thổ Phiên không giống nhau, bọn họ nhìn thoáng qua đã nhận ra, những con ngựa chiến này đến từ Đông Man.

Không phải năm nay công chúa chúa Lộ Khiết phải bồi thường cho chiến tranh, mà là từ đầu năm ngoái chính tay bắt sống Tả Hiền Vương.

Khi đó, Tả Hiền Vương đến Đại Khang với mục đích xâm lược phương nam, cho nên ít nhất mỗi binh lính có ba con ngựa, một con dùng để cưỡi, hai con còn lại dùng để mang vật liệu cướp được.

Đáng tiếc cuối cùng bọn họ bị Kim Phi tiêu diệt, toàn bộ ngựa chiến bọn họ mang tới đều rơi vào tay Đại Khang.

Trong hai năm qua, ngay từ đầu tình hình của Đông Man đã không hề tốt, nhưng trận thua của Tả Hiền Vương gây ra nhiều tổn thất, càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Vua Đông Man vì để ổn định tình hình trong nước và chuyển hướng mâu thuẫn và sự chú ý của người dân, vội vàng phát động các bộ lạc bao vây thành Du Quan.

Kết quả, vua Đông Man cũng rơi vào kết cục tương tự như Tả Hiền Vương.

Trong trận chiến ở thành Du Quan, Đông Man đã phải chịu rất nhiều thương vong, vua Đông Man và Tả Hiền Vương bị tấn công bất ngời và bắt sống bởi tiểu đoàn Thiết Hổ.

Tình hình ở Đông Man không những không được hóa giải, ngược lại bởi vì trận ở thành Du Quan thất bại, cùng với việc vua Đông Man bị bắt, tình hình ở Đông Man càng trở nên hỗn loạn hơn.

Nhìn thấy những con ngựa chiến này, mặc dù công chúa Lộ Khiết không nói gì, nhưng ánh mắt không nhịn được mà trở nên buồn bã.

Thật ra, không phải Giang Văn Văn và nhân viên hộ tống cố ý làm nhục Công chúa Lộ Khiết, mà là ngựa chiến ở đây được đưa từ thành Du Quan về, cũng chính là khoản bồi thường mà trước đó công chúa Lộ Khiết đã đáp ứng.

Giang Văn Văn không giải thích mà chỉ phân phó cho nhân viên hộ tống dắt ngựa chiến ra.

Công chúa Lộ Khiết cố nén nỗi buồn trong lòng và ra hiệu cho các kỹ thuật viên lên ngựa.

Đám người tiếp tục đi về phía bắc và phi đến ao An Gia.

Chỉ còn cách ao An Gia hai ba dặm, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh, càng đến gần ao An Gia, mùi tanh lại càng nồng.

"Điện hạ, xưởng chế biến cá muối mùi khá nồng, hơn nữa cũng không có gì thú vị để xem, bằng không chúng ta không đến nữa?"

Giang Văn Văn cảm thấy xưởng chế biến cá muối không đủ cao cấp, làm Kim Phi có chút mất mặt, cho nên không muốn dẫn theo đám người công chúa Lộ Khiết đến đó thăm.

“Không sao, trên thảo nguyên mùi phân ngựa cũng khó chịu như vậy.”

Công chúa Lộ Khiết lắc đầu một cái: "Nếu như có thể, ta muốn đi xem, dĩ nhiên, nếu như không tiện thì ta sẽ không đi."

"Không có gì bất tiện, chỉ là lo lắng điện hạ không chịu được mùi tanh này, nếu điện hạ muốn xem, vậy thì đi thôi."

Giang Văn Văn lãnh đạm nhún vai.

Khi ngưỡng mộ ai đó, sẽ vô thức bắt chước lời nói và hành động của đối phương.

Bây giờ, người mà Giang Văn Văn ngưỡng mộ nhất chính là Kim Phi, cho rằng hành động nhún vai khi không biết làm sao của Kim Phi là đặc biệt có ý nghĩa, nên đã hình thành thói quen với động tác này.

Nhiều người dân ở làng Tây Hà cũng như Giang Văn Văn.

Ao An Gia ba mặt được bao bọc bởi cao nguyên, chỉ có một khoảng trống ở phía bắc, muốn vào ao An Gia phải đi vòng qua từ bờ biển.

Đám người cưỡi ngựa vừa vượt qua khe núi, đột nhiên nghe thấy trên mặt biển truyền tới tiếng ca-nô chạy bằng hơi nước.

Quay đầu nhìn, thấy một ca-nô tạo ra một làn sóng trắng, lao nhanh về phía ao An Gia.

"Là ca-nô đang hộ tống đội đánh bắt!"

Một nhân viên hộ tống buông ống nhòm xuống, buồn bực nói: “Không phải đội đánh bắt đến chạng vạng tối mới trở về sao? Bây giờ mới ăn xong cơm trưa, tại sao ca-nô lại trở lại? Lại còn chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ gặp phải cướp biển?"

Advertisement
';
Advertisement