Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi luôn đối đãi với công nhân rất hào phóng, giống như xưởng ban đầu ở Kim Xuyên, sau khi đãi ngộ của các xưởng ở trấn Ngư Khê được truyền ra đã thu hút người dân xung quanh lũ lượt đến tìm việc.

Nếu không phải nhờ Đại Cường sắp xếp người phong tỏa những con đường chủ yếu của Trung Nguyên, e rằng trấn Ngư Khê đã sớm tràn ngập người rồi.

Phần lớn binh lính thủy quân đến từ khu vực Đông Hải, hơn nữa phần lớn đều có điều kiện gia đình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không để con cái đi làm thủy quân để liều mạng với cướp biển.

Bây giờ có công việc tốt, đương nhiên phải ưu tiên sắp xếp cho người của mình trước.

Vì vậy Trịnh Trì Viễn bèn khích lệ binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến trấn Ngư Khê làm việc.

Như vậy không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh kinh tế ở nhà của binh lính, để các binh lính không phải lo lắng chuyện ở nhà, cũng có thể linh hoạt khống chế người nhà binh lính, để tránh việc bọn họ phản bội, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nhân viên hộ tống ngăn cản những người khác trở về báo tin, nhưng không ngăn các binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến, chỉ yêu cầu bọn họ không được tùy ý truyền bá tin tức ở trấn Ngư Khê, để tránh dẫn tới làn sóng dân tỵ nạn.

Tháng này, gần như tất cả binh lính thủy quân đều bảo người nhà dời đến trấn Ngư Khê, lúc các xưởng tuyển người, cũng ưu tiên tuyển người thân của binh lính thủy quân.

Buổi tối hôm đó, nhóm thủy thủ tạm ngừng huấn luyện, lên trấn đoàn tụ với người nhà.

Dẫu sao cũng đã phải đi xa vạn dặm, đi đến một địa phương chưa bao giờ đến, các thủy thủ tuy ngoài miệng nói không sợ, trong lòng phần lớn người vẫn hơi sợ.

Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, tất cả thủy thủ vẫn chạy tới doanh trại tập hợp, một người cũng không thiếu.

Kim Phi cũng không ngủ nướng, trời chưa sáng đã tới rồi.

Việc động viên trước khi ra trận cần phải làm, lúc trước đã sớm làm xong rồi, thế nên Kim Phi cũng không phát biểu gì dài dòng nữa, chỉ đứng ở phía trước đội ngũ, thẳng lưng, trịnh trọng chào nhóm thủy thủ bằng kiểu chào quân đội!

Uy!

Các thủy thủ cũng nâng cánh tay lên, đều nhịp chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, sau đó đứng xếp hàng đi về phía xưởng đóng thuyền số một dưới sự hướng dẫn của Trịnh Trì Viễn.

Xưởng đóng thuyền số một luôn được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay lại mở toang cửa ra, mặc cho các thủy thủ tiến vào.

Các thủy thủ không lên thuyền ngay, mà đi qua xưởng đóng thuyền, đi lên cầu tàu phía sau cửa đập.

Kim Phi cũng đi theo sau thủy thủ tới xưởng đóng thuyền, nhưng y không đến cầu tàu, mà cùng Hồng Đào Bình đi đến cái thang bên tường.

Xưởng đóng thuyền chính là một căn gác khổng lồ, giữa hai vách tường ở hai bên gác, có một nền đất bằng dài như một dãy hành lang.

Đến khi tất cả mọi người đều leo lên nền đất bằng, Kim Phi mới gật đầu với Hồng Đào Bình.

"Mở đập!"

Hồng Đào Bình hô to về phía cửa đập.

"Vâng!"

Phía cửa đập đáp lại, sau đó sợi xích khổng lồ bên cạnh cửa đập từ từ chuyển động.

Ầm ầm!

Cửa đập nặng nề dần dần được kéo lên dưới sự chuyển động của sợi xích, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài mãnh liệt đổ vào xưởng đóng thuyền, tiến vào trong cái máng nước phía dưới thuyền bọc thép.

Mười mấy phút sau, cửa đập khổng lồ hoàn toàn được mở ra, nước biển trong cái máng nước của xưởng đóng thuyền cũng trở nên ngang bằng với mặt biển.

Thuyền bọc thép bị chìm dưới nước biển gần một nửa, lắc lư qua lại theo nước biển.

Nhưng vì hai bên đều được buộc bằng dây thừng, phía trên còn được treo bằng ròng rọc kéo tay, hơn nữa nước biển trong cái máng nước có giới hạn, nên độ rung lắc của thuyền bọc thép không nghiêm trọng lắm.

Lại đợi thêm mấy phút, thuyền bọc thép rốt cuộc cũng ngừng lắc lư, lặng lẽ dừng ở cái máng nước.

Đến lúc này, các thủy thủ mới đứng xếp hàng leo lên thuyền bọc thép.

Trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã nhiều lần tiến vào thuyền bọc thép, cực kì hiểu rõ cấu tạo của thuyền bọc thép.

Sau khi lên thuyền, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến vị trí của mình, chuẩn bị xong tinh thần để bắt đầu làm việc.

Sau đó công nhân xưởng đóng thuyền nới lỏng dây thừng ở hai bên và trên ròng rọc kéo tay, đám công nhân còn lại thì kéo mấy sợi dây thừng mới từ miệng cửa đập đến, móc chúng vào nhiều vị trí khác nhau trên boong thuyền bọc thép.

Với sự chuyển động của cần cẩu, dây thừng được kéo căng thẳng tắp, thuyền bọc thép cũng được kéo di chuyển chậm rãi.

Khi thuyền bọc thép đi qua vị trí cửa đập, cần cẩu đột nhiên chuyển động theo hướng ngược lại, dây thừng đang căng lập tức được thả lỏng trở lại.

Các công nhân lập tức ném móc câu xuống.

Thuyền bọc thép mặc dù không còn được dây thừng kéo, nhưng theo quán tính, vẫn di chuyển về phía mặt biển.

Mặc dù tốc độ di chuyển chậm, nhưng cuối cùng vẫn ra khỏi xưởng đóng thuyền, tiến vào mặt biển, sau đó hết quán tính, thuyền bọc thép lẳng lặng lững lờ trôi trên mặt biển.

"Thành công rồi!"

Xung quanh vang lên vô số tiếng hoan hô.

Thiết Chùy nắm tay lại thành quả đấm, ngửa mặt lên trời hét lên.

Chiếc thuyền bọc thép này ngưng tụ tâm huyết của quá nhiều người, toàn bộ công nhân xưởng đóng thuyền vì thế mà phấn đấu suốt mấy tháng, gần như tất cả mọi người đều không có lấy một ngày để nghỉ ngơi.

Dẫu sao ở thế giới này từ xưa tới nay chưa từng có thuyền bọc thép, cho dù tin tưởng Kim Phi, mọi người vẫn lo lắng lỡ thuyền bọc thép chìm thì sao.

Bây giờ sự thật đã chứng minh, thuyền bọc thép thật sự có thể nổi!

"Tiên sinh, thành công rồi!"

Hồng Đào Bình kích động lắc vai Kim Phi.

Kim Phi tương đối bình tĩnh hơn nhiều.

Y đẩy tay của Hồng Đào Bình ra, cười nói: "Kích động gì chứ? Đây chỉ là bước đầu tiên, bước sau mới là bước quan trọng nhất!"

"Đúng đúng đúng, bước quan trọng nhất là bước tiếp theo!"

Hồng Đào Bình xoa mặt, ép mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Kim Phi cũng không để anh ta thất vọng, gật đầu với lính truyền lệnh ở phía sau.

Lính truyền lệnh lập tức vẫy lá cờ, truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi tới thuyền bọc thép.

Chẳng mấy chốc, làn khói đen dày đặc đã bốc lên từ ống khói lớn ở đuôi tàu, trong không khí cũng tràn ngập mùi than đá cháy.

Lúc trước trong xưởng đóng thuyền, vì nước biển trong cái máng nước quá ít, chân vịt không thể hoạt động, bây giờ đến mặt biển, máy hơi nước đã có thể khởi động.

Hơn nửa giờ sau, một làn khói trắng bốc lên từ ống khói khác.

Điều này chứng tỏ nước trong nồi đun nước đã được đun sôi.

Với một tiếng còi lớn, chân vịt ở cuối khoang thuyền từ từ chuyển động.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt nước biển bị chân vịt khuấy động nên dao động mãnh liệt, họ thậm chí không dám thở mạnh.

Thuyền bọc thép tiến vào mặt biển chỉ là bước đầu tiên, để nó chuyển động mới là bước quan trọng nhất.

Thành công hay thất bại, thì phải xem tiếp theo máy hơi nước có thể đẩy thuyền bọc thép hay không!

Kim Phi có thể xác nhận thuyền bọc thép có thể nổi, nhưng y không thể xác nhận điều này, lúc này y cũng không khỏi cảm thấy hơi lo.

Xung quanh rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, chỉ còn lại tiếng máy hơi nước và chân vịt khuấy động nước biển.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, thuyền bọc thép từ từ di chuyển.

Tốc độ di chuyển lúc mới bắt đầu cũng không nhanh, không chú ý nhìn thì không phát hiện được.

Nhưng khi máy hơi nước tiếp tục hoạt động, tốc độ của thuyền bọc thép càng lúc càng nhanh, từ di chuyển một chút đã thành tốc độ đi bộ của người trưởng thành, sau đó lại thành tốc độ chạy nhanh.

Quá trình này ước chừng tốn khoảng mười mấy phút, thuyền bọc thép cũng đã đi về phía trước mấy trăm thước rồi.

Tốc độ này chậm hơn cả một đứa bé, càng không thể so sánh với ngựa chiến, nhưng đối với đi thuyền thì đã vô cùng ưu tú rồi.

Dẫu sao thuyền bọc thép là để đi xa, một khi chạy có thể mấy tháng không cần dừng, tạm thời chậm cũng không sao cả, chỉ cần có thể tiếp tục tăng tốc là được.

Xem xét biểu hiện bây giờ của thuyền bọc thép, rõ ràng vẫn đang tiếp tục tăng tốc độ, chứng tỏ tốc độ bây giờ chắc chắn không phải tốc độ tối đa của nó.

Advertisement
';
Advertisement