Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Những gì ngươi nói là trạng thái lý tưởng nhất, nhưng nó cũng không phải tính như vậy."

Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Bây giờ thuyền bọc thép đang ở trạng thái chạy với tốc độ cao nhất, trong trường hợp đi đường xa thì không thể duy trì trạng thái này được, hơn nữa ban đêm không thể đi thuyền, gặp trời giông bão cũng không thể đi thuyền."

“Vì sao?”

Thiết Chùy hỏi: “Hồng công tử nói thuyền bọc thép không sợ bị đụng, không sợ chìm, chỉ cần đóng cửa tất cả các khoang thuyền, cho dù có bị gió và sóng vùi lấp thì nó cũng có thể nổi lên một lần nữa, tại sao chúng ta không thể đi vào ban đêm và những ngày mưa gió?”

“Trên biển có rất nhiều mối nguy hiểm chưa biết, chúng ta phải luôn có sự kính sợ với thiên nhiên!” Kim Phi giải thích: “Những thiết kế mà ngươi vừa đề cập là để dành cho những trường hợp khẩn cấp bất ngờ, để cho mọi người có khả năng đối phó với nguy hiểm, thay vì chỉ cam chịu chờ chết chứ không phải để cho mọi người đi tìm đường chết!”

Dựa theo thiết kế của Kim Phi, nếu gặp phải sóng gió, đóng hết tất cả các cửa cabin lại thì sẽ trở thành một chiếc vỏ sắt rỗng, cho dù tạm thời bị sóng gió đẩy ra biển thì nước biển cũng không thể lọt vào cabin được, sau đó thuyền sắt sẽ lao ra khỏi mặt biển dưới tác động của sức nổi.

Hơn nữa, toàn bộ thân tàu được áp dụng ý tưởng thiết kế của một con lật đật, với phần dưới nặng hơn và phần trên nhẹ hơn, nó cũng có thể làm giảm khả năng bị lật thuyền, cho dù con thuyền có bị lật thì cũng có thể tự lật lại.

Chỉ xét về mặt thiết kế thì con thuyền bọc sắt do Kim Phi thiết kế đã là giới hạn cao nhất của ngành sản xuất ở Đại Khang, chỉ cần lái cẩn thận một chút là đủ để đối phó với rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng thực tế luôn phức tạp hơn những gì các nhà thiết kế có thể tưởng tượng.

Năm đó, số hiệu Titanic có thiết kế tiên tiến như vậy, giá thành cũng đắt hơn nhiều so với thuyền bọc thép, được gọi là một con thuyền khổng lồ vĩnh viễn không thể chìm được, nhưng nó lại bị chìm trong chuyến hành trình đầu tiên.

Vì vậy, khi Kim Phi đi huấn luyện thủy thủ, y luôn nhấn mạnh rằng phải có sự kính sợ đối với thiên nhiên.

Một con thuyền bọc thép có một trăm phần trăm sức mạnh thì bình thường chỉ có thể sử dụng tối đa bảy mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm là dùng để đối phó với nguy hiểm.

Lúc Kim Phi nói chuyện với Thiết Chùy, công chúa Lộ Khiết vẫn ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.

Mặc dù Kim Phi nói rằng việc chế tạo thuyền bọc thép không phải nhằm vào Đông Man, mà là vì lục địa mới, nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn không hề cảm thấy thoải mái, mà ngược lại trong lòng cô ta càng trở nên nặng nề hơn.

Không chỉ vì cô ta nhận ra khoảng cách giữa Đông Man và Xuyên Thục càng ngày càng lớn, mà còn vì Kim Phi đã tốn nhiều công sức như vậy để chế tạo thuyền sắt, đi tìm lục địa mới, cho thấy ngoại trừ hạt giống tốt mà Kim Phi từng nói thì lục địa mới chắc chắn phải có những thứ khác hấp dẫn y.

Với địa vị, sức mạnh và tầm nhìn của Kim Phi, bây giờ thứ có thể hấp dẫn y chắc chắn không bình thường.

Bây giờ Đông Man đang bị tiêu cục Trấn Viễn đặt trên mặt đất mà đánh, chờ đến khi Kim Phi tìm được thứ mình muốn, y chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong đầu công chúa Lộ Khiết đột nhiên lóe lên một ý nghĩ - phá hủy con thuyền sắt và phá hủy kế hoạch đi đường xa của Kim Phi.

Nhưng thủy quân của Đông Man đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, bây giờ ngay cả thuyền đánh cá cũng bị Lưu Thiết đánh cho không dám ra khơi, làm sao có thể phá hủy được thuyền bọc thép chứ?

Hơn nữa cho dù thành công, Đông Man còn sức để đối mặt với cơn giận của Kim Phi không?

Công chúa Lộ Khiết ngay lập tức bác bỏ ý tưởng này, và bắt đầu lên kế hoạch trong đầu, hay là cô ta đồng ý với Kim Phi, dùng các khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc để đổi lấy thông tin về lục địa mới?

Dù sao khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc lạnh như vậy, cũng không có mấy người đến đó, bình thường gần như không có một chút cảm giác tồn tại nào, đưa cho Kim Phi cũng giống như không bị thiệt hại gì cả.

Hơn nữa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc chính là điều kiện do Kim Phi đưa ra, cô ta vẫn có thể cò kè mặc cả.

Kim Phi yêu cầu toàn bộ khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cô ta có thể đưa ra một phần mười hoặc một phần năm, hoặc là đưa ra yêu cầu với Kim Phi, chẳng hạn như để người của mình lên thuyền, cùng đi tìm kiếm và thăm dò lục địa mới, đồng thời có quyền chia sẻ chiến lợi phẩm được mang về.

Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra thì cũng bị công chúa Lộ Khiết bỏ xuống.

Bởi vì từ xưa đến nay, hành vi nhượng lại lãnh thổ đều bị tất cả các sử gia coi thường. Công chúa Lộ Khiết không muốn gánh chịu cái tên bị nguyền rủa như vậy.

Hơn nữa, một khi giao Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi, Kim Phi chắc chắn sẽ cử nhân viên hộ tống đến đóng quân.

Nếu sau này Đông Man và Xuyên Thục xảy ra chiến tranh, thì Đông Man còn có thể gặp phải tình huống bị tấn công từ hai phía.

Nhưng cho dù không đưa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi thì với năng lực hiện tại của thủy quân của Đông Hải cũng đủ để đổ xô lên đất liền để chiến đấu ở nhiều nơi của Đông Man.

Đến lúc đó, Đông Man cũng có thể bị tấn công từ phía sau.

Nếu nghĩ như vậy thì việc giữ lấy khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho đến chết dường như là vô nghĩa, thà dùng nó để đổi lấy lợi ích, chờ đến khi Đông Man trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ cướp lại khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cũng giống như việc Kim Phi cướp thành Du Quan về vậy.

Rốt cuộc có nên đổi hay không?

Nếu đổi thì phải làm thế nào mới có thể thu được lợi ích tối đa?

Đầu óc của công chúa Lộ Khiết nhanh chóng hoạt động, tính toán cái lợi và cái hại trong đó.

Kim Phi hoàn toàn không biết lúc này trong lòng công chúa Lộ Khiết đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, tất cả sự chú ý của y đều tập trung vào thuyền bọc thép.

Dựa theo kế hoạch thí nghiệm thì sau khi chiếc thuyền bọc thép ra biển sẽ lái về phía bắc trước, tăng tốc đến tốc độ nhanh nhất rồi quay đầu trên biển để quay lại, lái qua bến tàu với tốc độ nhanh nhất, rồi bắt đầu giảm tốc độ sau khi đua với ngựa chiến, quay đầu ở gần cửa sông Trường Giang và dùng tốc độ tuần tra bình thường để quay về xưởng đóng thuyền.

Lúc này, kế hoạch thí nghiệm đã được thực hiện hơn một nửa, chỉ còn lại bước cuối cùng.

Theo lý mà nói thì thuyền bọc thép cũng sắp quay lại rồi.

Thật vậy, không lâu sau, trên mặt biển phía nam xuất hiện hai cột khói.

Thuyền bọc thép đã quay trở lại.

Chỉ là lần này tốc độ của thuyền bọc thép chậm hơn vừa rồi rất nhiều, có lẽ chỉ bằng khoảng 60% tốc độ trước đó, hơn nữa càng đi về phía bắc thì tốc độ càng chậm.

Thuyền bọc thép phải mất thêm mười phút nữa mới đi đến mặt biển bên ngoài xưởng đóng thuyền.

Lúc này, tốc độ của chiếc thuyền bọc thép gần như đã chạy chậm lại, tạo thành một vòng tròn lớn trên biển, chậm rãi đi vào xưởng đóng thuyền dọc theo rãnh biển.

Đến đoạn cuối cùng, khói đen và sương trắng trên ống khói đã rất mỏng, chứng tỏ máy hơi nước đã ngừng hoạt động, con thuyền bọc thép hoàn toàn trượt về phía trước theo quán tính.

Cách xưởng đóng thuyền còn có mấy chục mét, lực quán tính của con thuyền bọc thép đã cạn kiệt, nó hoàn toàn dừng lại trên mặt biển.

Một chiếc ca-nô kéo dây thừng qua, buộc sợi dây vào móc bên ngoài con thuyền bọc thép rồi lợi dụng sức mạnh của cần cẩu để kéo chiếc thuyền bọc thép trở lại xưởng đóng thuyền.

Một người đàn ông chột mắt dẫn mấy thủy thủ xuống dưới theo thang dây, ngồi ca-nô lên cầu tàu.

"Kim Bằng đại ca, lái thuyền bọc thép có sảng khoái không?"

Một nhân viên hộ tống canh giữ ở bên cạnh cầu tàu tò mò hỏi.

Người đàn ông chột mắt tên là Kim Bằng, anh ta là một cựu binh của quân Thiết Lâm lúc trước được Kim Phi mua lại ở thành Quảng Nguyên, anh ta đã giúp Kim Phi khai thác mỏ ở Hắc Phong Lĩnh. Sau này, sau khi Trấn Viễn số 1 được chế tạo xong, Kim Phi lại cử anh ta làm thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1, kết quả là Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm.

Mặc dù Kim Bằng không chết trong vụ chìm thuyền, nhưng sau đó anh ta đã rất tự trách, trong trận chiến bảo vệ thành Du Quan, anh ta vẫn luôn lao tới phía trước, giống như đang cố ý muốn chết.

Nhưng cuối cùng anh ta không chết, trên mặt lại có thêm hai vết sẹo nhìn thấy tận xương, nửa lòng bàn tay trái của anh ta cũng bị quân địch chém đứt.

Advertisement
';
Advertisement