"Số hiệu Thái Bình?"

Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Con gái lớn của y tên là Thái Bình nhưng con gái lớn lại do Cửu công chúa sinh ra.

"Được, vậy cứ gọi là số hiệu Thái Bình đi!"

Quan Hạ Nhi nói: "Ý nghĩa giống như đương gia đặt tên Đại Nữu, hy vọng thuyền bọc thép có thể mang về thứ tốt, làm thiên hạ thái bình không còn ai chết nữa."

"Được rồi! Vậy gọi là số hiệu Thái Bình đi!" Kim Phi nói: "Đại dương mà số hiệu Thái Bình đi lần này, sau này sẽ được gọi là Thái Bình Dương!"

Người ở thế giới này còn chưa biết đến sự tồn tại của Châu Mỹ, cũng không có khái niệm về bốn đại dương chứ đừng nói đến tên gọi. Tất cả các đại dương đều được gọi chung là biển.

Giờ đây, dải đại dương lớn nhất thế giới đã có tên.

Mặc dù nó cũng được gọi là Thái Bình Dương giống như kiếp trước của Kim Phi, nhưng lại có ý nghĩa khác.

Đại dương này được đặt theo tên đứa con đầu lòng của Kim Phi, thuyền bọc thép số hiệu Thái Bình sẽ là con thuyền đầu tiên trên thế giới cố gắng vượt qua Thái Bình Dương!

"Số hiệu Thái Bình, Thái Bình Dương..." Đường Tiểu Bắc bĩu môi: "Hai người cũng thật là khéo đặt tên."

Quan Hạ Nhi đỏ mặt cúi đầu.

Sau khi Kim Phi bắt đầu xóa nạn mù chữ, cô mới bắt đầu đọc sách biết chữ.

Đã học hơn một năm, nên đọc sách viết thư bình thường không thành vấn đề nhưng nói về kiến thức thì lại chưa có quá nhiều.

Họ không phải người một nhà cũng không thuộc cùng một gia đình, Kim Phi xuất thân từ một gia đình khó khăn và Quan Hạ Nhi cũng vậy, nếu không cũng sẽ không đặt tên cho hai đứa con của mình là Đại Nữu, Nhị Nữu.

Đường Tiểu Bắc thường lấy chuyện này ra chọc ghẹo cô, nói không biết sau này mình có con sẽ là Nữu thứ mấy.

Quan Hạ Nhi ngượng ngùng nhưng Kim Phi thì không, còn đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Đừng lo chuyện không đâu nữa, muội chỉ cần nói cho ta biết ý nghĩa được không thôi!”

"Tốt tốt tốt! Vô cùng tốt luôn!"

Đường Tiểu Bắc vừa đối đáp vừa chỉnh lại búi tóc bị Kim Phi vặn vẹo.

Công chúa Lộ Khiết nhìn Đường Tiểu Bắc với vẻ tò mò.

Cô ta cũng có chút hiểu biết về văn hóa Trung Nguyên và biết địa vị của phụ nữ ở Đại Khang rất thấp.

Trong mắt nhiều quý tộc quyền quý, phụ nữ chỉ là công cụ để sinh con nối dõi và chơi đùa.

Mặc dù đã đọc thông tin tình báo về Kim Phi và biết y luôn ủng hộ nam nữ bình đẳng, nhưng Công chúa Lộ Khiết luôn tin rằng đây là cách để Kim Phi thu phục phụ nữ.

Bây giờ cô ta chợt cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai rồi.

Từ giọng điệu của Quan Hạ Nhi đến lời nói của Đường Tiểu Bắc, cũng như cách cô ấy tương tác với Kim Phi đều cho thấy bình thường họ ở chung đều hài hòa như vậy.

Ở trấn Ngư Khê lâu dần cô ta càng nghe được nhiều chuyện về Kim Phi, và Công chúa Lộ Khiết càng ngày càng không thể hiểu được y.

Trong khi Kim Phi và Quan Hạ Nhi trò chuyện, thuyền bọc thép cũng đã sẵn sàng, Kim Bằng lại đích thân đến cầu dỡ hàng và đón y lên số hiệu Thái Bình.

Nhìn thấy Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn đều lộ ra vẻ kích động, Kim Phi cũng kêu hai người họ lên thuyền.

Khi Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Kim Phi cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lên thuyền, cô ấy cũng ầm ĩ muốn đi lên.

Dù sao không gian trên số hiệu Thái Bình cũng đủ rộng, nên Kim Phi dứt khoát kêu thủy thủ đóng một cái thang gỗ ở chỗ cầu dỡ hàng, sau đó quay lại hô lên với nhóm cấp cao Đông Hải: “Còn ai muốn lên thì lên hết đi."

"Kim tiên sinh, bọn ta có lên được không?" Công chúa Lộ Khiết mong ngóng hỏi.

“Được chứ,” Kim Phi gật đầu: “Nhưng các cô chỉ có thể ở trên boong thuyền, không thể vào trong khoang thuyền.”

Công chúa Lộ Khiết có hơi tiếc nuối trước quyết định của Kim Phi, nhưng vẫn nghiêm túc cúi chào y: “Cảm tạ tiên sinh!"

Nhóm người đầu tiên do Kim Bằng dẫn dắt đã lên boong thuyền, Sau đó, số hiệu Thái Bình hạ xuống mặt biển rồi dần tăng tốc về phía bắc.

Kim Phi không ở lại trên boong thuyền, mà dẫn Hồng Đào Bình chui vào khoang thuyền để kiểm tra tình trạng các loại thiết bị với máy hơi nước đang trong trạng thái chạy hết tốc lực.

Máy hơi nước này được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên và được Mãn Thương giám sát sản xuất trong giai đoạn đầu.

Sau đó Kim Phi chuyển Mãn Thương đến Đông Hải, Mãn Thương lại giao nhiệm vụ này cho Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên.

Hai người cũng biết tầm quan trọng của máy hơi nước này, cho nên ngay cả Vạn Hạc Minh ham chơi cũng không dám sơ suất, cùng giám sát với Tả Chi Uyên vào ban ngày, còn ban đêm thì theo dõi toàn bộ quá trình.

Quan gia đã nghiêm túc như vậy thì công nhân lại càng nghiêm túc hơn.

Cùng với kinh nghiệm ngày càng phong phú và kỹ thuật càng ngày hoàn thiện, máy hơi nước này thực sự có thể được coi là loại máy tiên tiến nhất và có chất lượng tốt nhất hiện nay.

Kim Phi bất chấp cái oi bức và ngột ngạt trong khoang thuyền để kiểm tra hai lần, cũng không phát hiện ra vấn đề nào.

Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi khoang thuyền, lại chợt phát hiện tiếng gầm của máy hơi nước đã yếu đi một chút.

Hồng Đào Bình đang định đi tới khoang điện nhìn xem lại bị Kim Phi ngăn lại: "Không cần nhìn chắc là đang quay đầu."

Thuyền lớn quay đầu khác với xe, Hồng Đào Bình phải vẽ một vòng tròn lớn mấy dặm trên biển mới có thể quay đầu xong.

Kim Phi và Hồng Đào Bình lại kiểm tra một số thiết bị bên ngoài khoang thuyền, sau khi xác nhận không có vấn đề gì. Rồi cho số hiệu Thái Bình đi tới đảo Mạo Lãng trước, sau đó lại vòng một vòng dọc theo đảo Mạo Lãng.

Mãi cho đến khi kiểm tra hết tất cả các hạng mục, Kim Phi mới đi lên khoang thuyền.

Lúc này, đám người Quan Hạ Nhi đang tụ tập sau lan can của mũi thuyền, chỉ chỉ trỏ trỏ và đảo Mạo Lãng ở cách đó không xa.

Công chúa Lộ Khiết đứng ở bên trái Quan Hạ Nhi, không biết đang nói gì mà khiến Quan Hạ Nhi cười khúc khích liên tục.

Còn Đường Tiểu Bắc giữ vẻ mặt đành chịu đứng bên phải Quan Hạ Nhi, thấy Kim Phi đi lên đã vội chạy tới đón.

"Tướng công, ngài mau tới kéo tỷ ấy lại đi. Nếu không để tỷ ấy nói chuyện với cô công chúa kia thêm chút nữa, thì có lẽ tỷ ấy sẽ xách sính lễ đến Đông Man đính hôn mất!”

"Làm lớn vậy luôn à?" Kim Phi cười đùa nói: "Vậy tại sao muội không cản đi?"

"Hạ Nhi tỷ là chính thất, chuyện này muội làm sao mà ngăn được? Sau đó muội lại có danh là hay ghen tuông..."

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Tướng công, không phải ta nhỏ mọn, tỷ tỷ muốn tìm người khác cho chàng cũng không sao, nhưng vị công chúa Đông Man này vừa nhìn thôi cũng biết là nhân vật không tầm thường, cưới một người như vậy về thì không phải là cho rắn vào nhà sao?"

“Được rồi, muội đừng cằn nhằn nữa để ta đi xem."

Kim Phi cho Đường Tiểu Bắc một ánh mắt “muội yên tâm”, rồi bước tới chen vào giữa Quan Hạ Nhi và Công chúa Lộ Khiết, cười hỏi: "Hai người nói nói gì mà vui vẻ thế?"

“Đương nhiên là nói về đương gia rồi," Quan Hạ Nhi nói: "Vừa rồi Công chúa Lộ Khiết còn đang khen chàng đấy, nói chàng tài giỏi quá, làm ra thuyền bọc thép là đã quá tài giỏi mà vừa rồi sóng lớn ập đến cũng không hề giảm tốc độ, hơn nữa thân thuyền hầu như không rung lắc!”

Sở dĩ đảo Mạo Lãng gọi là đảo Mạo Lãng là vì có mạch nước ngầm dưới đáy biển chảy qua đây, khi nước biển và chạm vào núi, nó sẽ chảy qua giữa các đỉnh của đảo Mạo Lãng. Nhìn từ xa, giống như có sóng đang nổi lên từ thung lũng.

Bình thường những con thuyền lớn nhỏ vận chuyển rong biển gặp những cơn sóng này sẽ lái cẩn thận hơn, nhưng số hiệu Thái Bình không cần giảm tốc độ mà cứ lao thẳng qua những con sóng.

Thực ra vừa rồi Kim Bằng muốn đi chậm lại, chẳng qua đã bị Kim Phi ngăn cản.

Những làn sóng như ở đảo Mạo Lãng này có thể được nhìn thấy ở khắp nơi trên biển sâu, nếu không vượt qua được loại sóng này thì số hiệu Thái Bình cũng không cần phải đi xa nữa.

Advertisement
';
Advertisement