Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Viễn Hành?”

Kim Phi trả lời: “Trước khi viễn hành, thuyền bọc thép nên về Kim Xuyên một chuyến, chúng ta có thể ngồi thuyền bọc thép về đó.”

“Không phải chàng vẫn luôn nóng lòng viễn hành sao? Sao lại muốn quay về một chuyến vậy?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

“Thuyền bọc thép phải viễn hành hàng ngàn dặm, chỉ mỗi chuyến đi thử nghiệm hôm nay thôi là không đủ, vậy nên ta đã thương lượng với Hồng công tử rằng sau khi cho tàu bọc thép chạy thử trên biển xong, sẽ cho nó đi dọc theo sông Trường Giang quay về Kim Xuyên.”

Kim Phi nói: “Sông Trường Giang có rất nhiều khúc có nước chảy xiết, đó là một thử nghiệm rất lớn với các con thuyền đi ngược dòng, việc cho thuyền bọc thép quay về Kim Xuyên cũng có thể xem là một thử nghiệm. Nếu trong quá trình này có phát hiện vấn đề gì, ta với Hồng công tử sẽ nghiên cứu phương pháp giải quyết, nếu gặp phải vấn đề trên biển thì lại càng rắc rối hơn.

Hơn nữa, trong quá trình viễn hành khó tránh khỏi việc phải cập bờ các nước khác để bổ sung nước ngọt và than củi, số hiệu Thái Bình còn phải chở theo quốc thư, nên càng cần phải chỉn chu hơn.”

Mặc dù ai cũng biết rằng Kim Phi mới là người có tiếng nói nhất trong bộ máy hành chính của Xuyên Thục,nhưng dù sao Cửu công chúa cũng là hoàng đế trên danh nghĩa, ngọc tỷ đang ở trong tay cô ấy, cũng chỉ có quốc thư được cô ấy đóng dấu mới thật sự là quốc thư.

Chuyến viễn hành lần này, chuyện sinh tử không thể nói trước được, toàn bộ thủy thủy và nhân viên tổ máy đều đang mạo hiểm mạng sống của mình.

Bọn họ mạo hiểm không phải vì giàu sang phú quý, mà là vì muốn người dân Đại Khang được ăn no.

Trước khi đi, Kim Phi muốn để Cửu công chúa tự đến gặp họ một lần, tiếp đãi họ một cách long trọng nhất!

“Chàng nói cũng có lý.” Quan Hạ Nhi hỏi: “Nhưng nếu ngày mai quay về luôn thì có quá vội hay không? Ta vẫn chưa thu dọn được gì hết.”

“Có gì cần dọn dẹp đâu?” Kim Phi xua tay nói: “Chỉ cần chúng ta quay về là được, những thứ khác cứ tạm thời để lại ở đây đi, dù sao cũng chẳng có ai vào tiểu viện này sống, cứ coi nó như một nơi nghỉ dưỡng là được rồi, sau này nếu muốn đến bờ biển chơi, lúc nào cũng có thể đến đây, để đồ đạc ở lại đây, lần sau đến khỏi phải mang theo.”

Mặc dù Kim Phi không theo đuổi một cuộc sống quá xa hoa, nhưng y cũng không sống cuộc sống quá giản dị làm khổ mình.

Khi vừa mới đến thế giới này, ước mơ lớn nhất của y là xây dựng nhà trên khắp Đại Khang, đi đến đâu cũng có nhà.

Hiện tại, mặc dù y chỉ mới có nhà ở Xuyên Thục và Đông Hải, nhưng ước mơ này đã có thể hoàn thành một phần rồi.

Thật ra, chỉ cần Kim Phi đồng ý, y cũng có thể có được bất kỳ bất động sản ở Giang Nam và Trung Nguyên, nhưng y thấy mình không ở nơi đó mà còn phải cử nhân viên hộ tống đến trông coi nên không mua nó.

Hiện tại, y muốn bình định toàn bộ Đại Khang rồi mới làm việc này.

Hiện tại Trấn Ngư Khê đã có rất nhiều sản nghiệp, cũng có thể xem là trung tâm của bộ máy hành chính của Xuyên Thục ở Đông Hải, có thể sau này Kim Phi sẽ đến đây rất nhiều lần, để một căn nhà ở lại đây, sau này có đến đây cũng không phải ra ngoài tìm nhà ở.

Quan Hạ Nhi bị lời nói của Kim Phi làm giật mình: “Đương gia, sau này chúng ta vẫn sẽ đến Đông Hải nghỉ dưỡng sao?”

“Tất nhiên rồi!” Kim Phi nói: “Hiện tại ca-nô đã chạy được rất nhanh, nàng muốn đến đây khi nào thì tới lúc đó, căn nhà này sẽ để lại cho nàng.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Quan Hạ Nhi nói: “Vậy ta không mang theo đồ gì về hết.”

Nói rồi, cô chạy đến tìm Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc bàn bạc về việc ngày mai nên mang theo thứ gì.

Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương không có chức vụ gì, cách đây một khoảng thời gian, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi đã điều tới đây một vài người tài giỏi có năng lực, bàn giao toàn bộ công việc ở Đông Hải cho thuộc hạ nên có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Khánh Mộ Lam đang đứng chung với các cô lại chết lặng.

Cô ấy là người phụ trách xưởng đóng thuyền số 3, cũng là trưởng xưởng của xưởng cá muối.

Hiện tại, xưởng đóng thuyền số 3 đã đi đúng hướng, cô ấy dường như không cần quan tâm gì nữa. Nhưng hiện tại, xưởng làm cá muối đang trong giai đoạn mở rộng, đã vậy cô ấy còn là người phụ trách duy nhất của xưởng làm cá muối, nên hiện tại cô ấy không thể rời đi.

Quan Hạ Nhi để ý thấy vẻ mặt Khánh Mộ Lam hơi sai sai thì cô mới nhớ ra.

Cô bước đến nắm lấy tay Khánh Mộ Lam hỏi: “Mộ Lam, muội đã đến Đông Hải được vài tháng rồi nhỉ? Có muốn quay về chung bọn ta không?”

Tất nhiên Khánh Mộ Lam cũng muốn quay về, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lắc đầu nói: “Gần đây xưởng làm cá muối rất bận rộn, hiện tại ta vẫn chưa về được, các tỷ về trước đi.”

“Mộ Lam, tỷ không thể tự mình quản lý mọi chuyện được đâu, không sẽ mệt chết đó!”

Đường Tiểu Bắc nói: “Này không phải ta tự nói đâu, tướng công dạy vậy đó.”

“Đúng đó.” Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Tiên sinh đã từng nói rằng người quản lý chỉ cần nắm chắc phương hướng là được, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì không chỉ vĩnh viễn bị kẹt lại một chỗ không thể thoát thân, mà còn gây ra bất lợi cho sự phát triển của xưởng nữa.”

“Hai người nói dễ quá!” Khánh Mộ Lam giận dỗi liếc hai người họ: “Hai người quản lý thương hội với xưởng bao lâu rồi hả, ta mới quản lý được có mấy ngày, làm gì có thời gian đào tạo nhân công chứ?”

“Cũng đúng.” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng gật đầu.

Thương hội kim Xuyên và xưởng làm xà phòng thơm được thành lập vào lúc Kim Phi bắt đầu quật khởi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi có đủ thời gian để đào tạo trợ lý.

Nhất là khi xưởng làm xà phòng thơm vừa mới được thành lập, người phụ trách nó là Uyển Nương, Tả Phi Phi chỉ là trợ lý nên không phải chịu nhiều áp lực đến thế.

Sau này, Kim Phi phát hiện Uyển Nương vẫn luôn dành thời gian nghiên cứu hương liệu trong phòng thí nghiệm với Quan Hạ Nhi, tính cách cô ấy lại quá mềm mỏng dễ nói chuyện không phù hợp làm quản lý, nên y dứt khoát cho cô ấy ở lại làng Tây Hà phát triển hương liệu chung với Quan Hạ Nhi. Lúc này Tả Phi Phi mới lên chức trưởng xưởng của xưởng làm xà phòng thơm.

Lúc đó, xưởng làm xà phòng thơm gần như đã đi vào nề nếp, các nữ công nhân vô cùng hài lòng với cuộc sống lúc đó, quản lý cũng rất dễ dàng.

Quá trình Đường Tiểu Bắc thành lập thương hội phức tạp hơn nhiều.

Vào thời điểm đó, gần như ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở Quảng Nguyên, liên tục đấm đá với các thế lực khác nhau, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mới có được chỗ đứng vững chắc.

Lúc đó Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đầu tắt mặt tối như Khánh Mộ Lam bây giờ vậy.

Không phải Khánh Mộ Lam không biết đến quy tắc ủy quyền, cũng không phải là vì không muốn làm người ăn không ngồi rồi, mà là do xưởng làm cá muối vừa mới được thành lập, cô ấy vẫn chưa kịp đào tạo trợ lý đáng tin cậy.

Anh hùng luôn hỗ trợ lẫn nhau, Đường Tiểu Bắc biết Khánh Mộ Lam là một cô gái có chí tiến thủ nên cũng không khuyên Khánh Mộ Lam quay về nữa, chỉ vỗ vai Khánh Mộ Lam một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ viết thư cho bọn ta!”

Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Nếu cần nhân lực, cô có thể sang sân phơi tìm Từ tỷ, ta sẽ ngõ lời với tỷ ấy trước, nói tỷ ấy gắng hết sức hợp tác với cô miễn không ảnh hưởng đến công việc của sân phơi.”

“Được, ta biết rồi.” Khánh Mộ Lam dùng một tay nắm tay Đường Tiểu Bắc, tay còn lại nắm lấy tay Tả Phi Phi, giọng nói có hơi không cam lòng: “Sau này các ngươi còn đến Đông Hải không?”

“Chắc chắn sẽ đến!” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng nhau gật đầu.

Công chúa Lộ Khiết đứng cách họ không xa lắm, nhóm Quan Hạ Nhi nói chuyện cũng không cố ý nói nhỏ lại nên công chúa Lộ Khiết nghe hết rõ mồn một.

Mặc dù lúc nãy cô ta hơi lúng túng trước mặt Kim Phi, nhưng khi nghe các cô nói ngày mai Kim Phi sẽ quay về Xuyên Thục, công chúa Lộ Khiết khẽ mím môi rồi đi đến trước mặt Kim Phi: “Kim Tiên sinh, ngày mai ngài phải quay về Xuyên Thục sao?”

Advertisement
';
Advertisement