Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đợi sau khi không nhìn thấy dân tị nạn nữa, Kim Bằng mới hạ lệnh tăng tốc chạy.

Đột nhiên khói đen và sương trắng bốc ra từ ống khói nồng hơn khá nhiều, tốc độ của số hiệu Thái Bình cũng càng ngày càng nhanh.

Đột nhiên khói đen và sương trắng bốc ra từ ống khói nồng hơn khá nhiều, tốc độ của số hiệu Thái Bình cũng càng ngày càng nhanh.

Phi thuyền và ca nô cũng là trang bị chung của thuyền bọc thép cho hành trình xa, hôm qua thử thuyền chỉ là nhằm vào số hiệu Thái Bình, lần này về Xuyên Thục cũng xem như kiểm tra thử mức độ phối hợp của phi thuyền, ca nô với thuyền bọc thép.

Nhưng mà phi thuyền và ca nô được điều lên số hiệu Thái Bình đều là những đội viên cũ lúc trước đã thời gian dài phục vụ cho Trấn Viễn số 2, số 3, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Bọn họ cũng khiến lòng tin của Kim Phi đối với hành trình đi xa tăng không ít.

Đặc biệt là phi thuyền, không chỉ có thể trinh sát và đề phòng trong quá trình đi xa, đến được đại lục châu Mỹ cũng có thể tiến hàng trinh sát trên cao, đối với việc tìm giống tốt và ứng phó với nguy cơ đột phát cũng có sự trợ giúp không tồi.

Khi khoảng cách đến cửa biển Trường Giang còn có mấy dặm, Kim Bằng đã cho số hiệu Thái Bình từ từ giảm tốc độ, sau đó ở trên biển lượn nửa vòng.

Khi đến được vị trí cửa biển, đầu thuyền của thuyền bọc thép vừa ngay đối diện vị trí chính giữa của Trường Giang.

Bây giờ Trường Giang đã là nút thắt quan trọng liên hệ Xuyên Thục và Đông Hải, cũng là con đường quan trọng để vận chuyển rong biển và cá muối.

Lúc trước bởi vì thả bè đã từng nhiều lần dẫn đến Trường Giang xuất hiện chen lấn, lần nghiêm trọng nhất vậy mà lại kẹt hai ngày hai đêm, dẫn đến ba chiếc thuyền lầu bị đụng vào nhau, một chiếc thuyền lầu trong đó còn bị gỗ thô đâm vào khiến cho khoang thuyền bị đụng nứt một vết lớn.

May mà thuyền trưởng phản ứng nhanh, quả quyết hạ lệnh để cho thuyền lầu sang bên, sau đó phái ca nô đến Đông Hải cầu cứu.

Hồng Đào Bình và Mãn Thương đích thân dẫn theo đội cứu hộ sửa tận mấy ngày mới xem như tạm thời chặn lại khe nứt, để cho thuyền lầu miễn cưỡng chạy đến xưởng đóng tàu.

Sau khi đến xưởng đóng tàu, lần nữa thay boong tàu bị đâm thì thuyền lầu mới xem như sửa xong.

Quá trình này trước sau tốn khoảng nửa tháng, còn làm lỡ vận chuyển của mấy chiếc thuyền lầu, dẫn đến kế hoạch vận chuyển của sân phơi và xưởng muối cá đều bị đảo lộn.

Thông qua chuyện này cũng khiến cho Kim Phi nhận ra tính quan trọng của việc duy trì đường thủy thông thoáng, vì thế đã thành lập một đội tuần tra ở trên nước, chuyên tuần tra trên Trường Giang, chỉ huy để gỗ sang phía bên phải, chừa ra đa số bề mặt sông.

Nếu như gặp phải tình trạng chen lấn, đội tuần tra còn sẽ kịp thời khai thông, đồng thời phái ca nô nhanh chóng đến thượng và hạ du để tiến hành cảnh báo với thuyền đến, cùng với tránh xảy ra tình trạng né tránh không kịp, đụng phải gỗ.

Ngoài ra Kim Phi còn gia tăng độ cảnh giác của Trấn Viễn số 2, số 3 và các thuyền lầu.

Kim Bằng biết Kim Phi có kỳ vọng cao đối với số hiệu Thái Bình, lại thêm vết xe đổ của Trấn Viễn số 1, lại càng thêm cảnh giác hơn.

Buồng chỉ huy của boong tàu số hiệu Thái Bình, có hai thuỷ thuỷ canh kính viễn vọng ở bên cạnh, thay phiên nhau canh phi thuyền ở phía trước.

Theo như giao ước, nếu như phía trước có tình huống thì phi thuyền sẽ phất cờ, cũng bắn ra mũi tên lệnh để cảnh báo.

Bây giờ phi thuyền không có bất cứ động tác, chứng minh phía trước tất cả bình thường, vì thế Kim Bằng không có mệnh lệnh số hiệu Thái Bình giảm tốc độ, mà là duy trì tốc độ hiện tại, tiếp tục đi về trước.

Ở Trường Giang dòng chảy ngược lên, phải giảm tốc độ dòng chảy mới là tốc độ của thuyền.

Tiếng vang của máy hơi nước càng mãnh liệt hơn lúc trước, khói đen và sương trắng phun ra càng nồng nặc hơn lúc trước, nhưng tốc độ của số hiệu Thái Bình so với ở trên mặt biển lại giảm một đoạn lớn.

Nhưng mà cho dù như thế, số hiệu Thái Bình vẫn nhanh hơn tốc độ của thuyền lầu không ít, chạng vạng hôm đó sắp đến được nơi từng là địa bàn của Sở vương.

Cả quãng đường, số hiệu Thái Bình gặp được mấy đội ngũ thả bè, nhưng có chỉ đạo của đội tuần tra trên nước, đội thả bè chỉ chiếm đường sông phía Nam, đường sống phía Bắc thì để lại cho thuyền lưu thông.

Thật ra vận chuyển ở trên sông Trường Giang so với vận chuyển trên biển càng nguy hiểm hơn, vì vậy đến tối, Kim Bằng sẽ cho số hiệu Thái Bình tìm một nơi dòng chảy bình lặng dùng lại.

Giống như tối hôm qua, nồi hơi phía dưới vẫn chôn than đá, duy trì nước ấm ở trong nồi hơi, cùng với tốc độ nhanh chóng để khởi động máy hơi nước.

Kim Phi đã đoán được từ sớm sau khi Kim Bằng tiếp tay số hiệu Thái Bình sẽ tương đối cẩn thận nhưng không ngờ cẩn thận đến mức này.

Nhưng bất cứ việc gì cũng hăng quá hoá dở.

Theo như Kim Phi thấy, cách làm bây giờ của Kim Bằng chính là hăng quá hoá dở.

Vì thế sau khi ăn bữa tối, Kim Phi đã kêu Thiết Chuỳ gọi Kim Phi đến.

“Tiên sinh, ngài tìm ta?” Kim Bằng cung kính hành lễ với Kim Phi.

“Ở đây không có người ngoài, Kim Bằng đại ca không cần đa lễ.” Kim Phi tiện tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn sách: “Đại ca ngồi!”

Khi quen biết Kim Bằng, Kim Phi đã xưng Kim Bằng là đại ca, bởi vì hai người đều họ Kim, Kim Bằng cũng thật sự cảm kích Kim Phi cũng xem y như em trai, vì vậy khi Kim Phi xưng anh ta là đại ca, Kim Bằng cũng nhận lời, hơn nữa trong lòng rất vui.

Sau này theo địa vị của Kim Phi không ngừng tăng cao, khi lại gọi Kim Bằng đại ca thì Kim Bằng không dám trả lời nữa, trái lại cảm thấy lo lắng hoảng sợ.

Lần này Kim Phi lại không tính toán hiềm khích xua trọng dụng bản thân đã từng phạm sai lầm, khiến cho Kim Bằng càng cảm khích, cũng càng cung kính.

Nghe thấy Kim Phi gọi anh ta là đại ca, Kim Bằng liên tục xua tay: “Tiên sinh đừng gọi ta là đại ca nữa, Kim Bằng chịu không nổi!”

Nói xong cũng không ngồi xuống, mà là đứng nói: “Tiên sinh, ngài có gì cứ dặn dò, ta sẽ đi làm ngay.”

“Đại ca nói như vậy không phải là khách sáo sao?” Kim Phi đứng dậy đi lên trước, đè Kim Bằng vào chỗ ngồi: “Lẽ nào trong mắt đại ca, Kim Phi ta chính là người cậy quyền như vậy sao? Một ngày huynh là đại ca của ta thì cả đời đều là đại ca của ta!”

Đây trái lại không phải Kim Phi đang cố ý lấy lòng, mà là thật sự bộc phát từ tình cảm thật.

Quả thật Kim Phi không loại người cậy quyền sẽ không bởi vì ai có lợi với y thì cố ý lấy lòng ai, cũng không bởi vì địa vị của bản thân tăng cao rồi sẽ cố ý xa lánh bạn bè cũng.

Rất nhiều cao tầng của chính quyền Xuyên Thục đều là đám người quê màu đi theo Kim Phi lúc ban đầu.

Tuy sau khi mua Kim Bằng xong, số lần hai người gặp nhau không nhiều nhưng Kim Phi vẫn luôn chú ý đến Kim Bằng.

Ban đầu nếu như không phải Kim Bằng trốn ở trong hầm mỏ của Hắc Phong Lĩnh đào mỏ không ngừng nghỉ, e rằng Kim Phi cũng không chế tạo ra mũi khoan và đao cứng như vậy.

Không có mũi khoan, đao chất lượng cứng thì Kim Phi không có cách nào chế tạo máy tiện, rất nhiều thứ cũng không cách nào thực hiện sản lượng.

Vì vậy Kim Bằng đối với phát triển công nghiệp của làng Tây Hà có tác dụng rất quan trọng, chẳng qua bản thân anh ta không ý thức được mà thôi.

Nhưng Kim Phi biết, cũng luôn nhớ cống hiến của Kim Bằng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau khi Trấn Viễn số 1 xuống nước, Kim Phi mệnh lệnh Kim Bằng là thuyền trưởng.

Sau khi đè Kim Bằng ngồi xuống, Kim Phi lại rót một ly nước cho anh ta.

Kim Bằng nhanh chóng đứng dậy hai tay nhận, tay phải thiếu đi nửa bàn tay nên dùng bàn tay bị đứt để bưng.

Kim Phi nhìn thấy anh ta như vậy, bất lực để ly trà ở trên bàn, sau đó vào luôn chủ đề chính: “Ta tìm đại ca đến quả thật không phải nói chuyện phiếm mà là có chuyện muốn trao đổi với đại ca.”

“Tiên sinh mời nói.” Kim Bằng lại nhanh chóng đứng dậy

Advertisement
';
Advertisement