Nếu công chúa Lộ Khiết muốn mua vài loại son phấn, thì Giang Văn Văn cũng chẳng quan tâm, nhưng căn bản công chúa Lộ Khiết không có hứng thú với son phấn, mà chỉ mua những thứ có giá trị sử dụng như nông cụ.
Những thứ nông cụ này không dễ tìm, đều do dân chúng Xuyên Thục dùng đầu óc của mình để chế tạo ra, công chúa Lộ Khiết chỉ mua vài cái rồi coi chúng như đồ chơi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta mua hàng loạt như vậy, khiến cho cô ấy cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng vừa rồi đã đồng ý, bây giờ ngăn cản thì có hơi ngại.
Hơn nữa, loại đồ này được bán công khai, có thể dễ dàng mua được, với sự hiểu biết của Giang Văn Văn về Kim Phi, chưa hẳn sẽ ngăn cản.
Vì vậy Giang Văn Văn quyết định sẽ tạm thời bỏ qua, lần sau gặp được Kim Phi sẽ xin phép.
Nếu Kim Phi thấy không thích hợp, Giang Văn Văn sẽ tịch thu tất cả những thứ này, kể cả khi phải đắc tội với công chúa Lộ Khiết.
Dù sao chưa chắc sau này cô ấy sẽ gặp lại công chúa Lộ Khiết, đắc tội cũng không sao.
Mà ở một bên khác, sau khi Từ Vi từ bến tàu quay về doanh trại, chạy thẳng đến tiểu viện Kim Phi đang ở.
Tiểu viện này ở góc Tây Bắc của doanh trại nhân viên hộ tống, được đặc biệt xây dựng cho Kim Phi, hầu hết thời gian nó đều trống không, cũng chỉ có Đường Tiểu Bắc mỗi lần từ bến tàu đi ngang qua đây, sẽ đến ở một lúc.
Sau khi Từ Vi tiến vào tiểu viện, dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy đi đến thư phòng, báo cáo chuyện vừa rồi cho Kim Phi nghe.
Không, thực ra là báo cáo với Cửu công chúa.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
Sau khi Từ Vi rời đi, Kim Phi mới buông tài liệu xuống, bất đắc dĩ nhìn Cửu công chúa: “Vũ Dương, nàng nói xem, nàng đang có ý đồ gì vậy?”
Nghi ngờ vừa rồi của Giang Văn Văn cũng không sai.
Từ Vi không phải do Quan Hạ Nhi sắp xếp, mà do Cứu công chúa dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi để sắp xếp.
Đây là điều mà Kim Phi không thể hiểu được.
Rõ ràng ở bến tàu Cửu công chúa ghét công chúa Lộ Khiết như vậy, nhưng sau khi trở về lại giúp công chúa Lộ Khiết sắp xếp chỗ ở.
Sắp xếp chỗ ở thì sắp xếp chỗ ở đi, còn dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi.
“Phu quân, chàng không hiểu đâu.” Cửu công chúa cười giải thích: “Thực ra đây cũng vỡ kịch người tốt và người xấu, ta là người xấu cố ý gây khó dễ, tỷ tỷ là người tốt để thu phục cô ta, làm như vậy Lộ Khiết mới cảm thấy cuộc đàm phán này có hi vọng, cũng không đến nỗi cảm thấy không có chút hi vọng nào, quay đầu trở về.”
“Không phải nàng rất ghét cô ta sao?” Kim Phi càng buồn bực nói.
Bất kể là biểu hiện trước kia, hay những gì Cửu công chúa biểu hiện ra ngoài trong lúc nói chuyện phiếm, cũng có thể nhìn ra được, cô ấy không thích Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Nhưng bây giờ nghe ý của cô ấy, cô ấy lại muốn thúc đẩy cuộc đàm phán này.
“Phu quân, sao có thể trị quốc bằng tâm trạng và sở thích của mình được chứ?”
Cửu công chúa nói: “Chỉ cần có lợi cho Đại Khang, có lợi với người dân, dù là điều ta ghét, ta cũng sẽ làm, nhưng nếu nó gây hại đến Đại Khang và người dân, dù là ta có thích đi chăng nữa, ta cũng sẽ không làm.
Phụ hoàng chính là bài học, bởi vì ông ấy thích văn thơ hoa cỏ, lãng phí tiền của để làm Hoa Thạch Cương, trách nhiệm vô cớ này đã tăng thêm gánh nặng lên vai người dân, nếu không phải phu quân chàng ngăn cản cơn sóng dữ, e rằng Đại Khang đã không còn rồi.”
“Vũ Dương, nàng nghĩ như vậy là đúng!”
Kim Phi nghe vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ và yên tâm, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cười đời trước, vỗ vai Cửu công chúa, nói: “Thê tử Văn Nhi của ta có dáng vẻ đại đế!”
Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, nhưng Cửu công chúa không hiểu trò đùa này, lập tức tin là thật.
Ngẩng đầu nhìn Kim Phi, đôi mắt to ngập nước tràn đầy mong đợi: “Thật sao?”
Kim Phi thấy cô ấy như vậy, dù có thẳng thắn đến đâu cũng không thể nói là mình đang nói đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần nàng thật lòng nghĩ đến người dân luôn làm những chuyện thiết thực cho người dân, để người dân có được cuộc sống yên bình, người già được chết yên, người khỏe mạnh có chỗ dùng, trẻ con được học hành, người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ, người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng thì nàng chính là đế vương thiên cổ, từ xưa đến nay, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể sáng ngang với nàng!”