Nhưng hiện tại cô ấy không thấy vẻ mặt Kim Phi có chút lo lắng nào.

Kim Phi nhìn thấy sự bối rối trong mắt Cửu công chúa, giải thích: "Vũ Dương, nếu muốn kiếm tiền thì có thể đi tìm người giàu, nhưng người nghèo có thể tạo ra của cải! Ví dụ như ngày xưa làng Tây Hà và Kim Xuyên không phải cũng rất nghèo hay sao, nhưng hiện tại thì sao?”

Cửu công chúa nghe được lời này thì không khỏi có chút suy tư.

Đúng vậy, ngày xưa làng Tây Hà và Kim Xuyên cũng giống như Đông Man bây giờ, chuyện ăn uống của dân chúng cũng là một vấn đề.

Nhưng giờ đây Kim Xuyên lại trở thành Xuyên Thục, thậm chí còn là một huyện giàu có nhất Đại Khang.

Hơn nữa chỉ mất chưa đầy ba năm để đi từ nghèo khó trở nên giàu có.

Công lao lớn nhất cho sự thay đổi lớn như vậy tất nhiên là Kim Phi và những nhà xưởng do y thành lập.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa vội vàng hỏi: “Phu quân, chàng có định xây dựng nhà xưởng ở Đông Man không?”

Xây dựng nhà xưởng ở Đông Man chắc chắn sẽ phải thuê công nhân của Đông Man, đến lúc đó, dù cho Kim Phi xây dựng nhà xưởng nào thì cũng sẽ bị công nhân Đông Man học hỏi.

Trong mắt Cửu công chúa, mức giá này lớn hơn so với việc Kim Phi trực tiếp tặng vật tư.

Nếu như Kim Phi dự định làm như thế thì chắc chắn Cửu công chúa sẽ ngăn cản y.

Cũng may Kim Phi lắc đầu và nói: "Tạm thời không có dự định xây dựng nhà xưởng ở Đông Man."

Mặc dù bị ảnh hưởng bởi đời trước, nhưng trong suy nghĩ của Kim Phi, Đông Man vẫn luôn là một phần lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng y cũng biết rằng đó là đời trước.

Trước khi chưa thể thu phục hoàn toàn Đông Man, Kim Phi sẽ không thể nào thật lòng thật dạ với Đông Man.

Trước đây, khi chiến đấu với Đông Man, Kim Phi cũng không nương tay một chút nào.

Nghe Kim Phi nói như vậy, cuối cùng Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghi hoặc hỏi: "Nếu không xây dựng nhà xưởng thì làm cách nào để Đông Man tạo ra của cải?”

"Người Đông Man rất giỏi chăn thả, tất nhiên là thông qua việc chăn thả."

Kim Phi nói: “Ngựa, trâu, cừu đều là đều là kho báu, chẳng qua do người Đông Man không biết lợi dụng, chỉ biết là ăn thịt mà thôi.”

"Không nói về ngựa, ngoài việc ăn thịt, chúng còn có thể dùng làm ngựa chiến và ngựa thồ hàng. Bò và cừu ngoài việc ăn thịt còn có thể làm gì?" Cửu công chúa bối rối hỏi.

"Ngoài ăn thịt, còn có thể ăn sữa!" Kim Phi nói: “Sữa ngựa, sữa bò, sữa cừu đều có thể ăn, đặc biệt một số giống gia súc có năng suất sữa cao! Còn cừu, ngoài việc ăn thịt, ăn sữa, lông cừu còn có thể dùng để kéo sợi!"

Thật ra những người chăn nuôi hiện giờ cũng uống sữa ngựa, bò, cừu, chẳng qua bọn họ chưa hình thành công nghiệp, cũng không biết bồi dưỡng loại giống tốt, có sữa thì uống, không có sữa thì không uống.

Đối với việc kéo sợi len từ lông cừu thì hoàn toàn không có chuyện đó.

Cừu trên thảo nguyên từ khi sinh ra cho đến khi chết đều không bị cắt lông, sau khi chết, da cừu được lột ra làm thành áo khoác da cừu và nệm da cừu, lông cừu mới được coi là có ích.

“Dùng lông cừu làm sợi len?” Cửu công chúa trợn mắt: “Lông cừu ngắn như vậy, sao có thể quay sợi được?”

"Đương nhiên có thể!" Kim Phi nói: “Hơn nữa, sợi len do lông cừu dệt ra sẽ ấm hơn rất nhiều so với vải bố, nàng nghĩ thử đến áo khoác da cừu và nệm da cừu xem.”

“Quả thật áo khoác da cừu và nệm da cừu rất ấm.” Cửu công chúa gật đầu, sau đó hỏi: “Đương gia, có phải chàng đã chuẩn bị trước rồi đúng không?”

Cô ấy quá hiểu Kim Phi, nếu không chắc chắn 100% thì Kim Phi sẽ không nói chuyện tự tin như vậy.

“Xem là như vậy đi.” Kim Phi nói: “Chắc đám người Lưu Bất Quần và Hạc Minh đã chế tạo được máy dệt lông cừu rồi, ta cũng đã cho người đi thu gom lông cừu rồi, đợi sau khi trở về thử nghiệm một chút là biết có được hay không.”

Advertisement
';
Advertisement