Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Ngăn hắn lại!”

Thiết Chùy vẫn luôn đi bên cạnh xe ngựa của Kim Phi, phát hiện xe đạp đang lao đến đội xe, lo lắng hắn sẽ làm ngựa giật mình, anh ta vội hét lên với nhân viên hộ tống ở phía trước.

Hai nhân viên hộ tống đi đầu tiên lập tức thúc ngựa đi lên phía trước, muốn ngăn xe đạp lại.

Nhưng chiếc xe đạp này kéo theo quá nhiều đồ, hơn vừa xuống dốc, tốc độ thực sự rất nhanh.

Hơn nữa người đi xe đạp cũng chỉ mới biết đi, không khống chế được tốc độ xe của mình vì vậy rất căng thẳng, hơn nữa khi nhìn thấy nhân viên hộ tống cản lại càng thêm căng thẳng hơn.

Thật ra đã có rất nhiều người nói với hắn khi xuống dốc không thể phanh bánh trước, nếu không sẽ dễ khiến xe bị lật.

Nhưng lúc này quá căng thẳng khiến hắn quên sạch, hai tay đồng thời nắm cả phanh trước và phanh sau.

Vì đồ ở phía sau rất nhiều, hắn không bị lật xe, nhưng sau khi bánh trước bị phanh lại, đột nhiên quay ngang sang một bên.

Chiếc xe đạp bịch một tiếng ngã xuống đất, trượt về phía trước mấy mét, đến khi va vào một hòn đá bên đường mới dừng lại.

Túi vải bên trái cũng bị rách, hàng hóa bên trong rơi vương vãi đầy đất.

Người đạp xe lăn mấy vòng trên đường, quần áo ở tay và đầu gối cũng bị rách, còn chảy máu.

Nhưng hắn không quan tâm đến vết thương của mình, bò đến bên cạnh chiếc xe đạp của mình, kiểm tra hàng hóa và xe đạp.

“Ngươi không cần mạng nữa à, trên đường nhiều người như vậy, ngươi còn đi nhanh như thế!”

Một nhân viên hộ tống thúc ngựa đi lên phía trước, mắng người đi xe đạp: “Lái xe kém như vậy, khi xuống núi không biết phanh xe sao?”

Vốn người lái xe đạp còn đau lòng vì hàng hóa và xe đạp, nhưng khi nghe nhân viên hộ tống mắng, mới ý thức được bản thân đã gây họa rồi.

Đa số người bán hàng rong đều biết cách ăn nói, cũng rất biết nhìn tình huống, dù những nhân viên hộ tống đã thu cờ lại, nhưng thông qua ngựa chiến và áo quần nhóm người Thiết Chùy mặc, hắn cũng có thể đoán được, chắc chắn người ngồi phía sau xe ngựa là một nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn.

Dù từ trước đến nay tiêu cục Trấn Viễn không ức hiếp người dân, nhưng trước kia người dân Đại Khang bị quan phủ đàn áp mười mấy năm, nỗi sợ hãi đối với quan binh đã ăn sâu vào xương tủy họ.

Tiêu cục Trấn Viễn là trụ cột của Xuyên Thục, đắc tội với nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, không phải như đang tự tìm đường chết sao?

Nghĩ đến đây, người bán hàng rong cũng không quan tâm đến xe đạp và hàng hóa nữa, hắn bèn quỳ xuống mặt đất, dập đầu về phía xe ngựa: “Xin lỗi quân gia, tiểu nhân có mắt như mù, cản đường của các vị quân gia, xin các vị quân gia thứ lỗi!”

Vốn dĩ nhân viên hộ tống quát mắng hơi tức giận, nhưng bây giờ người bán hàng rong cúi lạy sát đất, anh ta lại trở nên lúng túng.

Muốn xuống ngựa kéo người bán hàng rong, lại nhớ ra bản thân vẫn đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, không thể tùy tiện xuống ngựa.

Nhất thời, nhân viên hộ tống không biết làm thế nào.

Vì xe đạp ngã, vẫn chưa dọn hàng hóa nên đội xe cũng phải dừng lại.

“Chú ý!”

Thiết Chùy giơ tay ra hiệu, đội cận vệ lập tức chia ra, vây quanh xe ngựa của Kim Phi, cảnh giác nhìn xung quanh.

Người bán hàng rong thấy cảnh như vậy thì càng sợ hãi, vội liên tục dập đầu xuống đất.

“Thiết Chùy, đến kéo người đứng dậy đi, còn dập đầu nữa sẽ bị thương đấy!”

Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra nói.

Thực ra phía trước đội xe có lính trinh sát dò đường, trên đầu cũng có phi thuyền trinh sát, nếu bây giờ phi thuyền và lính trinh sát vẫn chưa phát báo động, chứng tỏ người bán hàng rong này chỉ là một người bán hàng rong mà thôi, không phải là thích khách.

“Vâng!”

Thiết Chùy nghe vậy bèn ra hiệu cho một nhân viên hộ tống đi đến phía trước kéo người bán hàng rong đứng dậy.

Sau đó anh ta gọi đích danh mấy nhân viên hộ tống: “Các người đến giúp, nhanh dọn đường đi.”

“Không dám làm phiền các vị quân gia, để ta nhặt, để ta nhặt!”

Người bán hàng rong thấy vậy, vội đến nhặt hàng hóa trên mặt đất.

“Được rồi, ngươi vẫn nên xử lý vết thương đi, bây giờ trời nóng, đừng để nổi mủ.”

Thiết Chùy lấy từ trong túi đeo trên ngựa một gói thuốc bột rồi ném cho người bán hàng rong: “Đây là thuốc trị thương do chính tay Ngụy tiên sinh chuẩn bị, nếu rắc lên thì trong một ngày vết thương sẽ đóng vảy!”

Người bán hàng rong nhặt bột thuốc, còn cho rằng Thiết Chùy nhân cơ hội này bắt chẹt hắn, dè dặt hỏi: “Xin hỏi quân gia, cái này bao nhiêu tiền?”

“Không lấy tiền, cho ngươi đó!” Thiết Chùy không quan tâm nói.

“Sao không lấy tiền được chứ?” người bán hàng rong lấy túi tiền từ trong ngực ra: “Ta vừa mới mua hàng xong, hiện tại còn chừng này tiền, quan gia đừng chê ít!”

“Ông đây nói không lấy tiền là không lấy tiền, nhanh cất đi!” Thiết Chùy trợn mắt quát.

Người bán hàng rong thấy anh ta như vậy, bị dọa thì run lên, chỉ đành cất túi tiền, sau đó cúi đầu trước Thiết Chùy: “Cảm ơn quân gia!”

Thiết Chùy khoát tay: “Sau này khi đạp xe thì cẩn thận một chút, khi xuống dốc hãy sử dụng phanh, hôm nay gặp bọn ta, nếu gặp người dân đang đi bộ, va vào người ta thì thế nào?”

“Quân gia chỉ bảo rất đúng, tiểu nhân liều lĩnh rồi.” Người bán hàng rong vừa đồng ý vừa giải thích: “Tiểu nhân nghĩ rằng phanh sẽ mài bánh xe vì vậy đã không dám bóp phanh, sau này sẽ chú ý hơn!”

Kết cấu phanh chiếc xe đạp của hắn cũng giống như chiếc thanh lớn hai tám, nhưng vì không có cao su mà được làm từ gỗ mềm, nên hiệu quả của phanh không bằng làm bằng cao su, thiệt hại cho bánh xe cũng nhiều hơn so với cao su.

Việc thay bánh xe là một gánh nặng lớn đối với người bán hàng rong, rất nhiều người bán hàng rong khi xuống dốc đều không dùng phanh.

Hành động này rất nguy hiểm, không ít người bán hàng rong đã xảy ra chuyện vì lý do này, thậm chí còn xảy ra sự cố người và xe lao xuống núi khiến người dân qua đường thiệt mạng.

Nhân viên hộ tống tuần tra trên đường chính gặp người bán hàng rong như vậy sẽ răn dạy nhưng họ vẫn cố chấp như cũ.

Những nhân viên hộ tống hành động rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã dọn sạch hàng hóa rơi trên đất, còn giúp người bán hàng rong thay chiếc túi đã bị rách, buộc hàng hóa vào xe đạp.

“Cảm ơn các vị quân gia!” Cảm ơn các vị quân gia!”

Người bán hàng rong cúi đầu với nhân viên hộ tống bày tỏ sự cảm ơn.

“Sau này đạp xe hãy cẩn thận một chút, bánh xe hỏng thì có thể thay cái khác, nếu va phải người ta, số tiền bồi thường cho người ta đủ để ngươi thay mấy chiếc bánh xe?” Thiết Chùy trách móc một câu, sau đó ra hiệu cho đội xe tiếp tục đi.

“Quân gia chỉ bảo rất đúng!”

Người bán hàng rong cũng biết mình sai nên nhận lỗi với Thiết Chùy, sau đó tiễn đội xe rời đi.

Kim Phi sợ thu hút sự chú ý của người dân nên từ đầu đến cuối y đều không xuất hiện, vừa rồi nói với Thiết Chùy, y cũng ngồi trong xe ngựa.

Khi đi qua người bán hàng rong, Kim Phi liếc nhìn qua khe hở trên tấm rèm.

Nhìn vết thương của người bán hàng rong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Xem ra phải lập ra luật an toàn đường bộ rồi.”

Khi răn dạy không có tác dụng, chỉ có thể lập ra luật mà thôi.

Người bán hàng rong đều nhạy cảm với tiền bạc, bị xử phạt mấy lần sẽ nhớ.

Đương nhiên, Kim Phi lập luật không phải vì chút tiền phạt đó, mà vì mong sau này những vụ sự cố giao thông sẽ ít đi.

Bây giờ chỉ là xe đạp, nhưng đã xuất hiện vụ án thương vong nặng nề rồi, sau này khi có xe gắn máy, một khi xảy ra tai nạn giao thông thì tác hại sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Y tin dự tính ban đầu khi lập ra luật an toàn đường bộ của người quyết định sách lược này ở kiếp trước cũng là như vậy.

Advertisement
';
Advertisement