Chỉ có một số thủy thủ nhất thời xúc động mà hét lên vài câu.
Mặc dù Ngưu Xuyên Tử đã nói như vậy, nhưng Lạc Thủy Xuyên vẫn sợ hãi.
Anh ta cầm lấy đồng la lên gõ vài cái để trấn áp tiếng ồn ào, sau đó hét lên: "Khi về mọi người đừng quên viết báo cáo, trước trưa mai phải nộp báo cáo đấy nhé!”
Lúc trước sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, mỗi lần sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ chiến đấu, Kim Phi đều sẽ gọi Trương Lương đến để hỏi chi tiết về hoạt động tác chiến, sau đó tóm tắt những thiếu sót của hành động.
Trương Lương cảm thấy đây là một cách rất hay để quan quân và binh lính suy ngẫm và tích lũy kinh nghiệm, nên cũng tiếp tục thói quen này, sau mỗi lần kết thúc hoạt động đều sẽ nói chuyện với quân quan dẫn đội.
Sau này có lớp xóa mù chữ, các quân quan đều đã biết chữ nên Trương Lương yêu cầu bọn họ viết báo cáo sau chiến tranh.
Với việc phát triển của các giờ đây lớp học xoá nạn mù chữ, việc viết báo cáo đã trở thành một truyền thống ở tiêu cục Trấn Viễn.
Báo cáo không có yêu cầu về kiểu chữ, càng không yêu cầu tài năng văn chương, nhưng tất cả những người tham gia cuộc chiến sau khi trở về đều phải viết một bản.
Đây cũng trở thành điều mà nhiều binh lính lo sợ nhất.
Kim Phi cũng biết chuyện này, nhưng viết báo cáo không chỉ để binh lính suy ngẫm về khuyết điểm, tổng kết kinh nghiệm mà còn để binh lính củng cố kết quả học tập của lớp xóa mù chữ, nên thay vì dừng lại, y đã đích thân ký mệnh lệnh ủng hộ cách làm này.
Sau khi Trịnh Trì Viễn nghe được chuyện này thì cảm thấy không tồi nên cũng bắt đầu mở rộng với thủy quân.
Các thủy thủ và các nhân viên hộ tống vừa nghe tin phải viết báo cáo thì lập tức sa sầm mặt.
Vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ không phải viết nữa, nhưng kết quả vẫn không chạy thoát được.
Nhưng đây là mệnh lệnh do đích thân Kim Phi ký, bọn họ dù có không muốn đến đâu thì cũng không thể làm gì được.
Trên toàn bộ boong tàu, chỉ có Thủy Oa là người cười vui vẻ nhất.
Bởi vì cậu bé mới gia nhập thủy quân không lâu, chưa học lớp xóa mù chữ, lại không đọc được một chữ nào nên không cần viết báo cáo.
Trong mấy tháng lênh đênh trên biển, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống nhàn rỗi buồn chán, luôn trêu chọc cậu bé và cô bé Thẩm Tú Tú lần nào cũng, khiến Thủy Oa đỏ mặt mới dừng tay.
Giờ đây nhìn thấy các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đần thối mặt mũi thì Thủy Oa vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tú Tú đi phía sau Thủy Oa cũng cười đến nheo mắt lại.
Ngưu Xuyên Tử thấy Thủy Oa vui vẻ như vậy thì tức giận, chỉ vào Thủy Oa quát: "Thủy Oa, nhóc con này, ngươi đừng vội mừng, đợi khi kỳ nghỉ kết thúc, ngươi mang theo Thẩm Tú Tú lập tức đến học lớp xóa mù chữ cho ông đây!”
"Ợ!"
Thủy Oa nghe vậy, kinh ngạc đến mức trực tiếp ợ hơi, quay người chạy xuống gầm thuyền.
“Thủy Oa ca, huynh đợi ta với!”
Thẩm Tú Tú hét lên, đuổi theo phía sau.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ thấy thế lại cười vang lên.
Thủy Oa nghe vậy bèn chạy nhanh hơn.
Nhưng khi chạy tới cửa bến tàu, cậu bé vẫn cảm thấy bất an, dừng lại chờ Thẩm Tú Tú.
"Thủy... Thủy Oa... Ca, huynh chạy... nhanh như vậy... để làm gì..."
Thẩm Tú Tú thở hổn hển hỏi.
“Muội không về nhà mà lại đi theo ta là gì?” Thủy Oa dậm chân hỏi.
"Ta... ta không có... nhà..."
Mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe, nói: "Nếu như không đi theo... Thủy Oa ca... Ta không biết phải đi đâu..."
Lúc này Thủy Oa mới nhớ ra, gia đình Thẩm Tú Tú đã bị cướp biển sát hại rồi.