Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Thuỷ Oa ca ca, sao vậy ạ?"

Tâm trạng của Thẩm Tú Tú đều bị Thuỷ Oa cắt ngang.

"Bên trong hình như có người," Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú lui về sau mấy bước: "Mới vừa rồi dường như huynh nghe được tiếng ho khan!"

"Làm sao có thể, nhà muội không có người khác!"

Đôi mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe nói: "Thuỷ Oa huynh có nghe lầm hay không?"

"Ta không nghe lầm đâu, ta đã nghe được có người ho khan thật mà!"

Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú đi vòng ra sân sau, đợi một lúc, quả nhiên có tiếng bước chân từ trong sân truyền đến.

Mặc dù người đi cố tình bước đi thật nhẹ nhàng, nhưng hai người vẫn có thể nghe thấy.

Thẩm Tú Tú theo bản năng muốn hét lên, lại bị Thuỷ Oa kịp thời che miệng kéo sang một bên, sau khi xác nhận ở chỗ này nói chuyện người trong viện không thể nào nghe được, Thuỷ Oa mới buông bàn tay ra.

"Thuỷ Oa huynh, có trộm vào nhà muội!"

Thẩm Tú Tú gấp đến độ giậm chân: "Huynh mau buông muội ra, muội phải đi đuổi tên trộm này đi!"

"Ta biết huynh biết!"

Thuỷ Oa ôm chặt lấy Thẩm Tú Tú: "Chúng ta đều là con nít, không đuổi được tên trộm, nếu là chọc giận tên trộm, hai ta sẽ bị giết chết!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tú Tú vội hỏi.

"Đương nhiên là đi tìm cứu binh!"

"Đúng, đi tìm cứu binh!"

Thẩm Tú Tú quay đầu liền chạy ra bên ngoài.

Thuỷ Oa đuổi theo phía sau.

Hai người mới chạy ra ngõ hẻm không xa, đúng lúc thấy một đội thuỷ quân tuần tra.

Thuỷ Oa và Thẩm Tú Tú là là hai người lính trẻ nhất kể từ khi thành lập thuỷ quân, hầu hết người trong thuỷ quân đều biết họ, đội trưởng đội tuần tra cũng lập tức nhận ra.

"Thuỷ Oa, Tú Tú, các ngươi chạy tới đây làm gì?"

Đội trưởng đội tuần tra hét lên từ phía xa.

Những người lính thuỷ quân khác cũng nghĩ rằng họ đang chạy vòng quanh chơi, cũng bắt đầu cười.

"Mọi người nhanh tới nhà ta, có trộm vào nhà ta!" Thẩm Tú Tú vội vàng nói.

Sắc mặt tất cả mọi người trong đội tuần tra đều thay đổi.

Bọn họ đều biết, nhà họ Thẩm có thể đã bị đột nhập.

"Là người nào?" Đội trưởng hỏi.

"Không biết, chúng ta chỉ nghe được trong sân có tiếng ho khan và tiếng bước chân, Thuỷ Oa huynh sợ sẽ kinh động tới tên trộm, không dám mở cửa đi xem." Thẩm Tú Tú trả lời.

"Thuỷ Oa làm đúng!"

Đội trưởng khen ngợi Thuỷ Oa một tiếng, sau đó nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, Lão Quỷ, A Lượng hai người ở lại bảo vệ họ, những người khác đi cùng ta!"

Hôm nay trấn Ngư Khê đầy ắp người, phòng ở thì thiếu nghiêm trọng.

Toàn bộ trấn trên chỉ có một nhà Thẩm Tú Tú không có người ở, cũng không cho thuê, đội tuần tra đã sớm biết vị trí nhà cô bé.

Họ để lại hai người bảo vệ Thuỷ Oa và Thẩm Tú Tú, sau đó dẫn những người khác chạy thẳng tới nhà họ Thẩm.

Đến cửa nhà, đội tuần tra không phá cửa luôn, mà phân ra bao vây nhà họ Thẩm, sau đó mới chuẩn bị phá cửa.

Thẩm Tú Tú và Thuỷ Oa cũng đi theo, thấy đội tuần tra một bộ như sắp phá cửa, nhất thời gấp gáp.

"Mọi người chớ phá cửa, ta có chìa khóa!"

Cái cửa này là cha cùng chú và anh trai cô bé làm ra, bây giờ ba người đều không có ở đây, cánh cửa này được Thẩm Tú Tú dùng để tưởng niệm.

Nghe Thẩm Tú Tú vừa hô như vậy, đội trưởng đội tuần tra biết chuyện xấu sẽ xảy ra.

Quả nhiên, Thẩm Tú Tú hô xong, trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên có người ở trong sân bỏ chạy.

Sau đó ở sân tường phía tây truyền tới tiếng quát to: "Đứng lại!"

"Hắn chạy về phía tây!"

Đội trưởng hét lên, tất cả đội viên tuần tra chạy như điên về phía tây.

Đến phía tây, quả nhiên thấy có một người đàn ông chạy về phía bắc dọc theo con hẻm phía tây sân tường.

Kết quả vừa chạy không bao lâu, đã bị đội viên tuần tra mai phục ở sân phía bắc trước đó ngăn lại.

"Đứng lại, bằng không chúng ta không khách khí!"

Hai đội viên tuần tra đứng cạnh nhau, gần như chặn kín con hẻm.

Nhưng tên trộm không những không chậm lại, ngược lại chạy càng ngày càng nhanh, chạy thẳng tới hai người họ.

Hai người thấy vậy, vội vàng rút bội đao bên hông ra.

Nhưng giây kế tiếp bọn họ thấy tên trộm lại đột nhiên tăng tốc, sau đó cả hai đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người bay lên.

Từ đầu tới cuối, bọn họ không nhìn thấy tên trộm ra tay như thế nào, thẳng đến khi rơi xuống đất, hai người mới nhìn thấy tên trộm đã chạy vượt qua bọn họ.

Sau đó hai người mới cảm thấy đau nhức ngực, thật giống như có người nhét hột tiêu vào lỗ mũi họ vậy, mỗi lần hít thở, lồng ngực sẽ truyền tới một trận đau nhói.

Hai người không có thấy rõ tên trộm ra tay như thế nào, nhưng đội trưởng đội tuần tra đến từ phía nam của con hẻm nhìn thấy rõ.

Đối phương vừa rồi đột nhiên tăng tốc độ, người bình thường căn bản không thể nào làm được như vậy.

"Không hay rồi, là tử sĩ!"

Đội trưởng đội tuần tra lập tức nhận ra đã gặp cao thủ, bọn họ sợ rằng không ngăn được những người này, nhanh chóng cởi nỏ tay từ bên hông xuống, bắn một mũi tên lệnh lên trời.

Vút!

Mũi tên lệnh bay lên trời với tiếng rít bén nhọn, sau đó nổ tung trên khoảng trời trong sân.

Lần đầu nhìn thấy mũi tên lệnh, hơn một nửa đội tuần tra của trấn Ngư Khê bao vây ngôi nhà.

Nhưng mà đội trưởng đội tuần tra vẫn chưa dừng lại, lại thêm một mũi tên lệnh từ nỏ tay, lần nữa bắn lên trời.

Một mũi tên lệnh nghĩa là phát hiện kẻ địch, hai mũi tên lệnh thì có nghĩa phát hiện kẻ địch quan trọng, hoặc là đội tuần tra gặp nguy hiểm tương đối nghiêm trọng.

Thấy mũi tên lệnh này, một nửa số thành viên đội tuần tra vừa rồi chưa đến đã đi thẳng tới đây.

Doanh trại hộ tống và doanh trại thuỷ quân bên bờ biển cũng đồng thời hành động.

Các nhân viên hộ tống và lính thuỷ quân đang trong giáo trường huấn luyện, tất cả đều xông về kho vũ khí!

Một lúc sau, những người hộ tống cởi trần và binh lính thuỷ quân cầm vũ khí của mình lao ra, một số chạy về phía vị trí có mũi tên phát ra âm thanh, một số chạy về phía những nơi khác.

Dựa theo quy định, gặp phải tình huống như vậy, nhân viên hộ tống và lính thuỷ quân không chỉ có trước tiên phải tăng viện binh ở hiện trường, còn phải lập tức bổ sung vào chỗ trống của đội tuần tra, để tránh đội tuần tra bị người xấu dụ dỗ đi tới chỗ khác, cho người xấu lợi dụng sơ hở.

Ngoài ra, trước tiên họ còn phải canh phòng các địa phương quan trọng như xưởng đóng thuyền, các công xưởng, kho hàng.

Trong lúc nhất thời, trên đường khắp nơi đều là binh lính chạy thẳng tới hướng mũi tên lệnh.

Dân tỵ nạn và các công nhân không biết mũi tên lệnh là cái gì, nhìn thấy nhiều binh lính ở trên đường chạy như điên như vậy, cũng hoảng sợ, chen lấn chạy về nhà.

Ai không có nhà thì chạy tới nơi định cư của dân tỵ nạn.

Trấn Ngư Khê vốn dĩ sầm uất nhưng luôn trật tự, bởi vì hai mũi tên lệnh này trở nên hỗn loạn.

Người phụ trách nhà xưởng và kho hàng trước tiên đóng cửa, hơn nữa phải tổ chức lại công nhân trong nhà xưởng tiến hành tuần tra.

Trong ngõ hẻm sân phía tây của nhà họ Thẩm, hai đội viên tuần tra bị đánh ngã vùng vẫy nhiều lần, muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thành công.

Bạn đồng hành chạy tới muốn đỡ bọn họ dậy, nhưng bị đội trưởng ngăn lại.

"Bọn họ có thể bị gãy xương sườn, lúc này không thể tùy tiện di chuyển, nếu như nội tạng bị đâm thủng nhất định sẽ chết!"

Đội trưởng nhanh chóng sắp xếp nói: "Niêm Ngư, ngươi nhanh đi tìm quân y, Tuyền Tử, ngươi dẫn người tiếp tục trấn giữ cái viện này, những người khác theo ta truy bắt tên trộm!"

Sau khi thu xếp xong, đội trưởng dẫn người chạy về hướng tên trộm bỏ đi.

Advertisement
';
Advertisement