Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Vâng!”

Tiểu đội trưởng đội thủy thủ mím môi, sau đó chào Kim Phi.

Ánh mắt những thủy thủ khác nhìn Kim Phi ngoài sự sùng bái và kính nể còn thêm chút cảm động.

Một tướng thành công vạn người bỏ xác, khi hầu hết tướng lĩnh ra lệnh, họ chỉ quan tâm đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không, rất ít tướng lĩnh quan tâm đến mối nguy hiểm trong đó.

Dù sao người đối mặt với nguy hiểm là binh lính chứ không phải là bản thân bọn họ.

Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã có thể báo kết quả, rêu rao công lao của mình.

Từ khi các thủy thủ làm binh lính đến nay, Kim Phi là quan viên đầu tiên nói với bọn họ, tính mạng còn quan trọng hơn nhiệm vụ.

Người lính lấy việc phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, thực ra cách làm của Kim Phi không đúng, bình thường trên chiến trường y cũng sẽ làm như vậy.


Nhưng nhiệm vụ lần này không giống bình thường, cho dù thất bại, các thủy thủ cũng có thể mang tin tức về, cũng được tính là thành công rồi.

Dù sao thành công cũng tích góp từ mỗi lần thất bại.

Nếu các thủy thủ đều chết trên biển, lần hành động này hoàn toàn thất bại, sẽ là sự thất bại vô nghĩa.

Nhưng Kim Phi càng nói như vậy, các thủy thủ càng có cảm giác thôi thúc muốn chết vì tri kỉ.

Vốn dĩ Kim Phi muốn động viên các thủy thủ trước trận chiến, nhưng phát hiện bây giờ các thủy thủ đều đang trong dáng vẻ coi thường cái chết, vì vậy y đã từ bỏ ý định động viên trước trận chiến, nói với các thủy thủ về một số điều cần chú ý khi đi trên biển, rồi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn cho họ giải tán.

“Tiên sinh, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ bảo họ ở lại trên chiếc tàu chiến này, tiến hành huấn luyện cách ly, nếu ngài rảnh, có thể đến giảng thêm cho họ” Trịnh Trì Viễn nói.

Dù Kim Phi chưa bao giờ đi thuyền xa, nhưng y vẫn biết một ít kiến thức chung về hàng hải.

Những kiến thức chung mà Kim Phi biết là kiến thức rất mới lạ đối với thủy thủ thời này, bao gồm cả Trịnh Trì Viễn.

Khi Kim Phi giảng những kiến thức đó, Trịnh Trì Viễn cũng nghiêm túc lăng nghe như các thủy thủ.

Chuyến đi lần này liên quan đến tương lai của Đại Khang, Kim Phi nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, có thời gian ta sẽ đến!”

“Vậy thì đa tạ tiên sinh!' Trịnh Trì Viễn cười nói: “Có tiên sinh chỉ dạy, lần hành động này nhất định sẽ thuận lợi thành công!”

“Là ta nên đa tạ sự phối hợp của Trịnh tướng quân mới đúng!” Kim Phi khoát tay: “Còn chuyện của đội đánh bắt, cũng cần Trịnh tướng quân quan tâm nhiều hơn!”

“Nhắc đến chuyện này, ta còn có chút suy nghĩ muốn thương lượng với tiên sinh một chút.”

“Ngài nói đi” Kim Phi đứng thẳng người với dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Vừa rồi ta mới suy nghĩ, thủy quân bọn ta không thể thoái thác nhiệm vụ xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, nhưng †a nghĩ nên giao nhiệm vụ đánh bắt rong biển và cá biển cho ngư dân!”

Trịnh Trì Viễn nói: “Tiên sinh, ta nói như vậy không phải vì muốn thoái thác trách nhiệm, cũng không phải là phàn nàn, mà gần đây cướp biển ngang ngược, nhân lực của thủy quân thực sự không đủ, hơn nữa tay nghề đánh bắt đá cũng không bằng ngư dân...”

Kim Phi nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Sau khi đến xưởng đóng thuyền, y đã nói chuyện với Đại Cường mấy lần, biết được quả thực số lượng cướp biển đã nhiều hơn trước kia nhiều, bình thường Trịnh Trì Viễn và thủy quân cũng bận hơn nhiều.

Mấy ngày gần đây, rất nhiều thuyền thủy quân lần lượt được điều động để truy đuổi cướp biển.

Hơn nữa, quả thực sở trường của thủy quân là chiến đấu chứ không phải là đánh bắt.

“Trịnh tướng quân, ngài nói cũng có lý.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ đi tìm Hồng công tử, bảo anh ta tìm một số ngư dân làm việc này.”
Advertisement
';
Advertisement