Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khánh Mộ Lam đỏ mặt, đưa tay ra cù nách của Đường Tiểu Bắc.

Đương nhiên là Đường Tiểu Bắc không hề tỏ ra yếu kém, lập tức đánh trả.

Sau đó không biết vì lý do gì mà Tả Phi Phi và Nhuận Nương cũng gia nhập đoàn đội chiến đấu.

Bốn người ầm ï một trận rồi mới ngồi xuống lần nữa.

Khánh Mộ Lam sợ Đường Tiểu Bắc lại nói bừa bãi, nên chủ động hỏi: "Tiểu Bắc, tiếp theo, cô định làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, đi câu cá." Đường Tiểu Bắc hỏi: "Mọi người có đi cùng không?”

"Ta không đi, ta phải nghiên cứu cách chế biến rong biển." Nhuận Nương lắc đầu.

"Ta cũng không đi được, buổi chiều tiên sinh có thể phải đến bến tàu, ta phải dẫn người đi để bảo vệ hăn." Tả Phi Phi cũng lắc đầu.

"Ta sẽ đi với cô, dù sao ta cũng không có việc gì.' Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ nói.

Cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều có việc phải làm, Đường Tiểu Bắc cũng cần xử lý sổ sách được gửi đến từ Xuyên Thục, đồng thời ban hành các loại mệnh lệnh, cứ cách vài ngày cô ấy sẽ bận rộn một trận.


Ngược lại, cô ấy lại trở thành người nhàn nhã nhất.

"Vậy thì đi thôi, đúng lúc cô có thể dùng cần câu của Nhuận Nương."

Đường Tiểu Bắc kéo Khánh Mộ Lam rời đi.

Hai người đến bãi biển nơi họ thường câu cá, phát hiện nơi đó đã có một người phụ nữ chiếm giữ trước.

"Phu nhân, hai người đợi một chút, ta sẽ bảo các cô ấy di chuyển đến nơi khác."

Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc nói.

"Bỏ đi, người ta đến trước,' Đường Tiểu Bắc xua tay: "Chúng ta lại tìm một nơi khác đi."

Vì vậy, nhóm người lại tìm đến một bãi đất trống khác ở cách đó không xa để dựng cột.

Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy người phụ nữ trước đó đi tới.

"Đứng lại!"

Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc lập tức dẫn người ngăn cản đường đi của cô ta.

A Mai cũng im lặng đứng bên cạnh Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc.

"Hai vị quan gia... Hai vị nữ tráng sĩ, xin đừng hiểu lầm, ta là thành viên của đội Chung Minh dưới quyền của Hàn tiên sinh, bây giờ ta thuộc về Cục tình báo, có việc muốn bẩm báo với Tiểu Bắc phu nhân.

Người phụ nữ nhìn quanh, phát hiện xung quanh không có dân chúng, cô ấy lấy một lệnh bài bằng sắt trong ngực ra, đưa cho đội trưởng đội cận vệ.

Nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh được xem là các tổ chức tình báo công khai dưới quyền của Kim Phi, một bên chịu trách nhiệm về nội bộ của Xuyên Thục, còn bên kia thì chịu trách nhiệm về đối ngoại.

Nhưng đội Chung Minh có quá nhiều nghiệp vụ, các thành viên của nó cũng quá sôi nổi, họ thường xuyên phải tiếp xúc với dân chúng, nhiều thông tin bí mật đã không thể tìm hiểu được nữa.

Vì thế sau khi Cửu Công chúa lên ngôi, cô ấy đã tự thành lập một tổ chức tình báo riêng, gọi là Cục tình báo, mức độ bảo mật của bọn họ cao hơn nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh rất nhiều, quyền lực cũng lớn hơn, không chỉ có thể giám sát người dân trên thiên hạ, mà còn có thể giám sát các quan viên ở nhiều nơi khác nhau.

Nếu có sự kiện đặc biệt xảy ra tại địa phương, bọn họ sẽ báo cáo cho Kim Xuyên càng sớm càng tốt để ngăn chặn quan lại địa phương lừa dối triều đình, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải tự mình ngăn chặn.

Lúc Cục tình báo được thành lập, Cửu công chúa và Kim Phi có quan hệ không tốt, Kim Phi vốn có chút phản cảm, bởi vì cái gọi là Cục tình báo, về cơ bản cũng giống như Cẩm Y Vệ trong kiếp trước của y.

Lúc Cẩm Y Vệ mới thành lập, thực sự đã phát huy vai trò giám sát rất tốt, nhưng sau này, khi quyền lực càng ngày càng lớn, Cẩm Y Vệ càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, từ người giám sát trở thành một tai họa.

Nhưng sau mấy ngày cân nhắc kỹ lưỡng, Kim Phi cuối cùng cũng đồng ý thành lập Cục tình báo.

Bởi vì giao thông vận tải và thông tin liên lạc ở thời phong kiến còn rất lạc hậu, nên rất nhiều quan viên địa phương đều cảm thấy núi cao, hoàng đế ở xa, bọn họ ở bên dưới làm xằng làm bậy, khiến cho tiếng oán hờn của dân chúng vang vọng khắp nơi, cuối cùng đành phải nổi dậy.

Khi sự việc phát triển thành mức độ làm phản, thật ra đã rất nghiêm trọng rồi.

Nhiều quan viên do Cửu Công chúa bổ nhiệm đều đã được cất nhắc thăng chức từ cấp cơ sở, lúc mới đầu có lẽ còn có thể thi hành án pháp luật một cách công bằng, nhưng khi gặp nhiều cám dỗ hơn thì rất dễ trở nên choáng ngợp.

Còn có nhân viên hộ tống ở khắp nơi, về cơ bản đều là những người xuất thân từ những gia đình nghèo khổ, khả năng chống lại sự cám dỗ của bọn họ còn kém hơn cả quan văn.

Lúc này, thực sự cần có người tới giám sát bọn họ, để ngăn chặn bọn họ làm ra chuyện khiến cho người người oán trách.

Nhưng để đề phòng Cục tình báo đi vào con đường cũ của Cẩm Y Vệ, Kim Phi còn trao cho bọn họ quyền giám sát và báo cáo, nhưng không cho bọn họ quyền được bắt giữ và các quyền khác.
Advertisement
';
Advertisement