Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Quốc sư đại nhân không hổ là chiến thần, quả nhiên rất lợi hại!”

Tướng quân thế nào sẽ dẫn binh như thế, Trịnh Trì Viễn lẻo mép, phó tướng cũng là người như vậy.

Sau khi khen Kim Phi xong, anh ta cũng không quên khen Trịnh Trì Viễn: “Tướng quân cũng rất lợi hợi, sắp xếp mấy nơi phong tỏa toàn bộ bờ biển, khiến cho gián điệp không còn đường thoát!”

Trịnh Trì Viễn đã sớm miễn dịch với mấy lời nịnh bợ của phó tướng, hỏi thẳng: “Có chắc chắn bọn họ là gián điệp không?”

“Hơn nửa đêm chạy ra biển, không phải gián điệp thì là gì?” Phó tướng nói: “Hai tên này cũng hèn nhát, còn chưa dụng hình, đã khai hết mọi chuyện.”

“Hỏi rõ xem bọn họ còn đồng bọn hay không, đồng thời cũng không thể lơ là bờ biển, tiếp tục phái người trông coi, cứ hễ là ra biển, thì cứ bắt lại trước rồi tính!”

Trịnh Trì Viễn lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội hiếm có, dù là thế nào đi nữa, cũng phải một lưới bắt hết đám hải tặc đảo Mạo Lãng!”

“Tướng quân cứ yên tâm, lần này không chỉ có ca-nô mà còn có phi thuyền, dù bọn hải tặc có cánh cũng khó mà thoát được!” Phó tướng nói.

“Ngày mai bắt đầu hành động, ngươi đi sang bên ca-nô hỏi thử, xem bọn họ còn thiếu đồ gì không, đừng để phạm sai lầm gì cả”

Trịnh Trì Viễn giao phó.

Sở dĩ Kim Phi yêu cầu Trịnh Trì Viễn nói đến chuyện tiêu diệt cướp biển trong cuộc họp ngày hôm nay, một là để trấn an lòng dân, hai là muốn truy bắt gián điệp, ba là y và Trịnh Trì Viễn đã bàn bạc kĩ, sáng sớm mai sẽ ra tay.

Như vậy, cho dù gián điệp có lẻn ra khỏi những nơi có thủy quân phong tỏa, quay về đảo Mạo Lãng, cũng không thể nhanh hơn ca-nô và thủy quân được.

“Vâng!”

Phó tướng trả lời, sau đó xoay người rời đi.

Trịnh Trì Viễn xoa mặt, sau đó tiếp tục quay về bàn đọc sách.

Sáng sớm ngày mai khi Kim Phi thức dậy, Tả Phi Phi đã hầu hạ mặc quần áo tử tế cho y, sau đó hai người đến cửa phòng thì tách ra.

Hôm nay Tả Phi Phi muốn tìm một nơi để phơi rong biển, nên cô ấy giao nhiệm vụ bảo vệ Kim Phi cho Thiết Chùy.

Còn Kim Phi thì chạy đến doanh trại của thủy quân.

Trịnh Trì Viễn đã chờ ở trước cửa doanh trại, thấy Kim Phi đến, anh ta vội vàng tiến lên chào đón.

“Trịnh tướng quân, tối qua đã bắt được gián điệp chưa?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh suy đoán như thần, bờ biển hôm qua ngài sắp xếp phong tỏa, đã bắt được hai gián điệp!”

Trịnh Trì Viễn cười nói: “Theo yêu cầu của ngài, hôm nay vẫn tiếp tục phong tỏa bờ biển cho đến khi tiêu diệt được hoàn toàn đám cướp biển đảo Mạo Lãng!”

“Vất vả rồi!" Kim Phi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Trịnh Trì Viễn, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”

“Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm, ta đã lớn tuổi, ngủ rất ít, không sao đâu!” Trịnh Trì Viễn nói: “Chỉ cần có thể tiêu diệt được đám cướp biển đảo Mạo Lãng, lấy lại hòa bình cho Đông Hải, để cho ngư dân có thể yên tâm đánh bắt, nuôi rong biển, dù không ngủ ba ngày ba đêm ta cũng sẵn lòng!”

Mặc dù biết đây cũng chỉ là lời nói xã giao của Trịnh Trì Viễn, nhưng Kim Phi vẫn võ vai anh ta, tỏ vẻ khích lệ.

Sau đó y hỏi: “Đội quân tiêu diệt cướp biển đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ ngài đến nói chuyện!” Trịnh Trì Viễn trả lời.

“Ta sợ nhất là phát biểu.” Kim Phi cười khổ nói.

“Chủ yếu là các tướng sĩ ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, ngài chỉ cần lộ mặt, để cho các tướng sĩ biết ngài đến là được, còn phát biểu không quan trọng.”

“Thế thì đi qua xem thử đi.”

“Mời tiên sinh đi bên này!”

Trịnh Trì Viễn vội đi trước dẫn đường.
Advertisement
';
Advertisement