Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong thời loạn thế, mạng người như cỏ rác, Kim Phi không thể không chấp nhận việc hy sinh.

Trong mỗi trận chiến quy mô lớn mà y trải qua, mỗi trận đều có vô số thương vong.

Điều khiến Kim Phi khó chịu chính là hai nhân viên hộ tống này phải chết trong tay một đám cầm thú.

“Phu quân yên tâm đi, hai vị chiến sĩ này sẽ không hy sinh vô ích đâu!”

Cửu công chúa bước tới nắm lấy cánh tay Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nhất định ta sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, báo thù cho bọn họi”

Kim Phi không nói gì, im lặng gật đầu.

Cho đến nay Đại Cường vẫn chưa xuất hiện, không cần hỏi cũng biết anh ta đi chấp hành nhiệm vụ truy bắt.

Về phần kế hoạch cụ thể, Kim Phi cũng không muốn hỏi.

Gần đây Cửu công chúa đã thành lập một đoàn cố vấn, chuyên nghiệp hơn Kim Phi rất nhiều trong việc lập kế hoạch kiểu này.

Sau khi nhân viên hộ tống kiểm kê số người xong, đặt cáng cứu hộ dưới bóng cây rồi bắt đầu thu gom các mảnh vỡ. sau khi khinh khí cầu phát nổ.

Những linh kiện có thể lấy đi đều được đóng gói mang đi, không thể mang đi thì cũng được gom lại và đốt cháy.

Sau khi nhân viên hộ tống dọn dẹp chiến trường xong, một nhánh nhân viên hộ tống tiểu đội ky binh cưỡi ngựa đến.

Bọn họ nhìn thấy ở đây giao tranh bèn tranh thủ thời gian chạy đến tiếp viện càng sớm càng tốt.

Bây giờ khinh khí cầu gần như đã nổ tung, phi thuyền không có cận vệ, chắc chắn sẽ không thể ngồi được nữa, khi tiểu đoàn trưởng phụ trách hiện trường đang lo lắng Cửu công chúa và Kim Phi sẽ trở về như thế nào thì tiểu đội ky binh đến.

Vì thế, ngựa chiến của tiểu đội ky binh đã bị tiểu đoàn trưởng trưng dụng.

“Bệ hạ, tiên sinh, mời lên ngựa.” Tiểu đoàn trưởng nói.

"Không cần, để ngựa chiến chở hài cốt và vật tư của các

huynh đệ đi, chúng ta có thể đi bộ về." Kim Phi cúi đầu nhìn giày của Cửu công chúa, hỏi: "Có thể đi được không?”

"Yên tâm, ta không yếu ớt như thế" Cửu công chúa đáp.

Võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung là những thứ mà con cái hoàng thất phải học từ nhỏ, tài cưỡi ngựa, bản cung và võ thuật của Cửu công chúa đều không tồi.

Kim Phi cũng xem như đã luyện tập qua, nhưng khi so tài với Cửu công chúa, hầu như lần nào y cũng bị Cửu công chúa. ma sát trên mặt đất.

Kim Phi tin rắng với năng lực thể chất của Cửu công chúa, việc quay trở lại xưởng đóng thuyền sẽ không thành vấn đề, nhưng tiểu đoàn trưởng lại không biết điều này.

“Bệ hạ, từ đây đến xưởng đóng thuyền còn hơn hai mươi dặm” Tiểu đoàn trưởng nói: “Bệ hạ, tiên sinh, các ngài vẫn nên cưỡi ngựa đi.”

Thiết Chùy không đợi Kim Phi lên tiếng đã bước tới trừng mắt với tiểu đoàn trưởng: “Tiên sinh nói đi bộ về thì chính là đi bộ về, phục tùng mệnh lệnh là được.”

Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, để anh †a thuận tiện triệu tập đội ngũ vào lúc nguy hiểm, quân hàm của Thiết Chùy chỉ đứng sau Trương Lương, giống như đám người Thiết Ngưu, Lưu Thiết, anh ta thuộc cấp bậc đầu tiên.

Tiểu đoàn trưởng thấy Thiết Chùy trừng mắt thì lập tức hiểu ra.

Những người khác đều không được, nếu Kim Phi và Cửu công chúa cưỡi ngựa thì sẽ rất dễ làm người khác chú ý.

Ngộ nhỡ có thích khách bắn tên trộm ở ven đường thì khó lòng phòng bị.

Nghĩ tới đây, tiểu đoàn trưởng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay lại thu xếp.

Sau khi khinh khí cầu nổ tung, những linh kiện còn có thể sử dụng được sau khi rơi xuống đất chủ yếu đều được làm bằng sắt và rất nặng, hiện tại vừa vặn có thể đặt lên ngựa chiến.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, nhóm nhân viên hộ tống để Kim Phi và Cửu công chúa đi vào giữa đội, đi về phía đường chính.

Mặc dù những người tị nạn trên đường không nhận ra đồng phục và cờ của nhân viên hộ tống, nhưng một đám người như thế thoạt nhìn đều không dễ chọc vì thế nhao nhao tránh vào ven đường.
Advertisement
';
Advertisement