Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trước đó trên thuyền của thủy quân căn bản không có nỏ nặng, và các thuyền đánh cá bình thường lại không biết làm thế nào khi gặp được cá voi, vì vậy rất khó để bắt được cá voi.

Lần cuối cùng bắt được cá voi là khi Đại Khang đang trong thời kỳ thịnh vượng, lúc đó Đông Hải cũng là một mảnh yên bình, một chiếc thuyền đánh cá có kích thước khổng lồ đã lợi dụng lúc cá voi đi ngang qua, bắt nó bằng một cái móc sắt, sau đó, rất nhiều ngư dân đã dựa vào cây lao và giáo dài để làm nó chảy máu từng chút một, giết chết một con cá voi.

Lúc ấy chuyện này đã gây ra chấn động, các quan viên địa phương đã viết một bản tấu chương đặc biệt để báo cáo lên triều đình.

Lúc đó, hoàng đế cũng khá vui vẻ, cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy sức mạnh quân sự của Đại Khang rất mạnh mẽ, còn khen thưởng cho các quan viên địa phương.

Thậm chí sau này, việc thành lập thủy quân suôn sẻ cũng có liên quan đến chuyện này.

Kể cả mười mấy năm trước, sau khi Trịnh Trì Viên đến thủy quân, Trần Cát còn phái người đến thông báo cho thủy quân để bắt cá voi.

Đáng tiếc nhiều năm như vậy, lại không bắt được cá voi nữa.

Không phải thủy quân và ngư dân không cố gắng, thật ra là Trịnh Trì Viễn muốn làm cho hoàng đế vui vẻ, đã từng có mấy chiếc thuyền chuyên môn được phái đi săn cá voi, nhưng chưa bao giờ thành công.

Lần trước ngư dân có thể thành công, cũng chỉ là may mắn thôi, con cá voi tình cờ đi ngang qua chiếc thuyền đánh cá lớn, và bị mắc câu của ngư dân.

Xác suất này tương đối nhỏ, mỗi lần thủy quân nhìn thấy cá voi, chúng đều ở rất xa, bọn họ căn bản không thể câu được chúng.


Cho nên mong muốn của Trần Cát vẫn không thực hiện được.

Trịnh Trì Viễn không ngờ rằng, lúc trước anh ta đến nằm mơ cũng muốn bắt được Hải? lần đầu tiên đội đánh bắt ra khơi đã bắt được rồi, hơn nữa còn bắt được hai con cùng một lúc.

Vì vậy anh ta lập tức nghĩ đến việc mời Kim Phi đi thăm.

Kim Phi suy nghĩ một lúc, gật đầu và nói: ˆĐi thôi, đi xem xem."

Y không cần phải tự mình chế tạo thuyền bọc thép, y chỉ cần chịu trách nhiệm vẽ ra các bản vẽ và đến xem khi có thời gian để chắc chắn rằng không có sai sót là được rồi.

Gần như cả ngày hôm nay, Kim Phi đã xem xét trước sau, trong ngoài của thuyền bọc thép một lần, cơ bản không có vấn đề gì, nên đã bàn giao với Hồng Đào Bình những hạng mục công việc cần chú ý, không ở bên này quan sát thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Dù sao tháng trước, y vẫn luôn bận rộn ở xưởng đóng thuyền số 3 suốt một tháng, Hồng Đào Bình cũng có thể lo liệu cho xưởng đóng thuyền số 1 rất tốt.

Chỉ là Kim Phi quá mê thuyền bọc thép, luôn lo lắng nếu xảy ra vấn đề gì đó thì sẽ ảnh hưởng đến chuyến đi xa tìm kiếm hạt giống tốt.

Thật ra cho dù y có mang hạt giống về thì cũng cần phải được bồi dưỡng một lần nữa, sớm nhất cũng phải cần đến hai năm hoặc ba năm mới có thể mở rộng diện tích.

Nhưng mang hạt giống tốt về càng sớm thì Kim Phi cũng có thể yên tâm sớm hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Còn chuyện mở rộng, mang hạt giống tốt về trước rồi nói sau.

Một đất nước muốn phát triển thì dân số là điều kiện đầu tiên, mà lương thực lại là yếu tố quan trọng hạn chế sự phát triển dân số, cho nên vấn đề lương thực luôn là hòn đá nặng nhất trong lòng Kim Phi.

Mọi việc y làm gần đây, cho dù là hái rong biển hay là thành lập đội đánh bắt cá đều là để giải quyết vấn đề lương thực của người dân.

Nhưng đội đánh bắt bắt được cá voi, đây là một phần thu hoạch nằm ngoài kế hoạch của Kim Phi.

Cá voi không chỉ có kích thước to lớn, mà cả người nó đầu là kho báu.

Chưa tính đến thịt cá, trong cơ thể cá voi còn có rất nhiều mỡ, không chỉ có thể dùng làm nhiên liệu cho xà phòng, ngọn nến linh tinh mà còn có thể dùng để chế tạo nhiều loại dầu bôi trơn khác nhau.

Kiếp trước, các nước u Mỹ đã luôn tuyên truyền việc bảo vệ môi trường và lên án việc săn bắt cá voi ở châu Á, thật ra, họ người đam mê săn bắt cá voi nhất chính là bọn họ.

Người châu Á thường săn cá voi để lấy thịt, mà bọn họ săn bắt cá voi để sử dụng trong mọi ngành nghề.

Sáng sớm thức dậy, rửa mặt bằng xà phòng làm từ mỡ cá voi, sau đó đến nhà máy làm việc, các thao tác của máy móc cũng được bôi trơn bằng mỡ cá voi, khi đi làm về, những ngọn nến mà bọn họ thắp lên cũng được làm từ mỡ cá voi.

Lúc đó ở u Mỹ, ngay cả đèn đường ở trên đường cũng được làm từ mỡ cá voi.

Có thể nói, trước khi xuất hiện dầu mỏ, cá voi đã hỗ trợ cho sự phát triển công nghiệp của u Mỹ.

Số lượng cá voi trên thế giới giảm mạnh, bọn họ phải chịu 99% trách nhiệm.

Nhưng sau khi nền công nghiệp của bọn họ phát triển, họ lại quay phim tài liệu để chỉ trích các quốc gia săn bắt cá voi để lấy thịt!

Hừ!
Advertisement
';
Advertisement