Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trước đó khi ở trên biển công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy ngư dân huấn luyện, nhưng lúc đó ngư dân chia ra rải rác trên vùng biển rộng lớn, trông không rõ ràng.

Hiện tại ngư dân đều tập hợp ở bến tàu, xếp hàng ra khơi đón ánh bình minh, khung cảnh tráng lệ hơn nhiều.

“Thật tráng lệ!

Công chúa Lộ Khiết xúc động cảm thán, trong lòng cũng. hơi xót xa.

Núi Đại Hưng An, núi Tiểu Hưng An và núi Trường Bạch đều nằm trong lãnh thổ của Đông Man, tài nguyên gỗ rất phong phú.

Trước kia Đông Man bọn họ cũng có rất nhiều thuyền đánh cá, lúc đầu dựa vào vô số thuyền đánh cá để bao vây. Trấn Viễn số 1.

Đáng tiếc sau đó Kim Phi đã mang theo lượng lớn ca-nô đến, đi đường vòng từ phía đông đến phía sau thuyền đánh cá, chặn đường lui của thuyền đánh cá sau đó lợi dụng ưu thế về tốc độ của ca-nô và ưu thế công kích của cung nỏ hạng nặng và máy bản đá, đã đánh thuyền đánh cá của Đông Man đến thảm.

Những thuyền đánh cá may mản trốn về bến cảng sau đó đã bị thủy quân của Trịnh Trì Viễn chặn lại, gần như toàn bộ đã bị tiêu diệt, mấy cây cầu xếp dỡ hàng đều bị nhân viên hộ tống nổ tan.

Cho dù như vậy nhưng vẫn chưa kết thúc.

Có lẽ mang hận vì Đông Man đã đánh chìm Trấn Viễn số 1, khiến cho rất nhiều nhân viên hộ tống tử trận, bây giờ dù chiến tranh giữa Đông Man và thành Du Quan đã dừng lại, nhưng Lưu Thiết vẫn luôn tấn công thuyền đánh cá của Đông Man.

Bây giờ bờ biển Đông Man đã hoàn toàn bị Lưu Thiết phong tỏa, ca-nô chưa bao giờ ngừng tuần tra trên biển, chỉ cần phát hiện một chiếc thuyền không phải của mình sẽ cho. nổ ngay.

Trong trận chiến thành Du Quan vào năm ngoái, phía Đông Man đã chịu nhiều thương vong.

Những người Đông Man may mần trốn thoát trở về kia đã miêu tả nhân viên hộ tống là ác quỷ giết người không chớp. mắt.

Cùng với lệnh phong tỏa do Lưu Thiết thực hiện bây giờ càng khiến người Đông Man ven biển hoảng loạn suốt ngày.

Hiện tại người Đông Man đã hoàn toàn mất đi quyền lãnh hải, đừng nói ngư dân ra biển đánh bắt cá, ngay cả người dân làm muối đang phơi muối trên bờ cũng sợ hãi bỏ chạy, sợ một ngày nào đó nhân viên hộ tống sẽ giết luôn cả họ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân công chúa Lộ Khiết đến đây.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả việc ăn muối cũng sẽ trở thành một vấn đề của Đông Man.

Nhìn thấy cảnh tượng hàng nghìn chiếc thuyền tranh nhau ra khỏi trên Đông Hải, công chúa Lộ Khiết không khỏi nghĩ đến những bến cảng trước đây của Đông Man.

Lúc đó thuyền đánh cá của bọn họ cũng nhiều như vậ

Người làm được việc lớn sẽ không sống mãi trong quá khứ, công chúa Lộ Khiết biết sự việc đã đến mức này, nếu nghĩ nhiều cũng vô ích, cô ta hít thở sâu một hơi, từ bỏ ý nghĩ trong lòng.

Khi quay đầu lại, trên mặt đã khôi phục nụ cười, cô ta hỏi: “Giang cô nương, bọn họ đang làm gì vậy?”

Thực ra hôm qua cô ta đã muốn hỏi chuyện này rồi.

Những chiếc thuyền nhỏ này thoạt nhìn là thuyền đánh cá, nhưng điều khiến cô ta không hiểu là hôm qua cô ta đã gặp những chiếc thuyền này, nhưng nó không đánh bắt cá mà đi qua lại trên biển, trông giống như đang tập luyện trận pháp. gì đó.

Ý nghĩ trong đầu lúc đó của công chúa Lộ Khiết là họ đang diễn tập trận pháp.

Nhưng không phải Kim Phi có ca-nô chạy bằng máy hơi nước rồi sao, sao còn phải dùng những chiếc thuyền nhỏ này để tác chiến chứ?

Hơn nữa công chúa Lộ Khiết cũng không nhìn thấy những vũ khí tác chiến như cung nỏ hạng nặng hoặc máy bản đá, ngược lại lại nhìn thấy trên mỗi thuyền nhỏ đều đặt lưới đánh cá.

Thứ hai, kích thước, khuôn mẫu của những chiếc thuyền đánh cá này đều giống nhau, dường như chúng đều được làm bởi cùng một người thợ.

Nhưng công chúa Lộ Khiết biết, điều này là không thể.

Cho dù người thợ có siêng năng, hiệu suất lao động cao đi chăng nữa nhưng chỉ một người thì cả đời này cũng không làm ra được nhiều thuyền như vậy.

“Điện hạ hỏi bọn họ à?” Giang Văn Văn trả lời: “Bọn họ muốn ra biển huấn luyện.”

“Huấn luyện gì vậy?” công chúa Lộ Khiết hỏi tiếp.

“Huấn luyện đánh bắt cá đó.” Giang Văn Văn nói: “Điện hạ, người xem, bọn họ đều mang theo lưới đánh cá.”
Advertisement
';
Advertisement