Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cận vệ của Đường Tiểu Bắc đều được chọn từ nhóm nhân viên hộ tống sớm nhất, lòng trung thành của họ được giám sát chặt chẽ, khả năng tiết lộ bí mật tương đối thấp.

Nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều người, khả năng thân phận của người phụ nữ này bị lộ cũng rất lớn.

“Cảm ơn phu nhân đã thông cảm!”

Người phụ nữ cúi đầu chào Đường Tiểu Bắc, chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên dừng chân: “Đúng rồi, hôm nay lúc ta thực hiện nhiệm vụ đã vô tình phát hiện chuyện này, phu nhân có muốn nghe không?”

Nếu người phụ nữ đã hỏi như vậy, có thể chuyện này liên quan đến bản thân, Đường Tiểu Bắc bèn hỏi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay ta vô tình phát hiện có một người mua sân vườn của nhà họ Lý.” Người phụ nữ nói xong, chỉ về một ngôi nhà cách đó không xa: “Chính là vườn đó.”

Đường Tiểu Bắc quay đầu nhìn sân vườn đó.

Cô ấy biết sân vườn đó, là vườn của nhà họ Lý ở trấn Ngư Khê.

Tổ tiên của gia đình này rất giàu có, năm đó đã xây một sân vườn tương đối lớn, nhưng đã suy tàn cách đây mười mấy năm, những gì có thể bán được đều đã bán hết rồi, chỉ còn lại sân vườn này và hai chiếc thuyền.

Trước kia trong nhà hơn chục người đói đến mức suýt nữa họ đã bán vườn và thuyền, Kim Phi triệu tập thuyền đánh cá đến đảo Mạo Lãng hái rong biển, bọn họ dựa vào hai chiếc thuyền, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn.

Trong số dân ty nạn không chỉ có những người nghèo, cũng có những tiểu địa chủ không chịu được nạn thổ phỉ ở địa phương nên chạy đến Đông Hải.

Dù Kim Phi vẫn luôn nói địa chủ là ký sinh trùng bám trên người người dân để hút máu, nhưng không thể không thừa nhận rằng, đa số những địa chủ đã được giáo dục từ nhỏ nên thông minh hơn tá điền.

Sau khi bọn họ đến trấn Ngư Khê, phát hiện an ninh ở đây rất tốt, hơn nữa Kim Phi đang xây dựng xưởng ở đây, rõ ràng là muốn phát triển trấn Ngư Khê, nên đã mua nhà chuẩn bị định cư ở trấn Ngư Khê.

Địa chủ tiêu tiền cũng rất hào phóng, giá họ đưa ra cũng cao hơn so với huyện phủ cho một vườn có cùng một diện tích.

Bình thường ngư dân cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy, có rất nhiêu người dân trấn Ngư Khê đã bán nhà cũ vì tham lam quyền lợi trước mắt, chuẩn bị đến huyện phủ ở.

Trong mắt bọn họ, những địa chủ này đều là kẻ ngốc, trả cái giá cao hơn huyện phủ để mua những trang trại ven biển.

Những tình huống này là tự do mua bán, Kim Phi không tiện ngăn cản, chỉ để Hồng Đào Bình sắp xếp trưởng lão đến giải thích rõ cái lợi và cái thiệt cho người dân ở trấn Ngư khê.

Nếu đến lúc đó ai còn muốn bán nhà thì đó là lựa chọn cản họ, không thể trách ai được.

Căn nhà của nhà họ Lý tương đối lớn, thời gian gần đây có rất nhiều người hỏi mua.

Nhưng đương gia nhà họ Lý hiện tại là người đọc sách, còn là một người giỏi, biết rằng đất ở trấn Ngư Khê sau này sẽ càng đắt, vì vậy đã từ chối tất cả những người đến hỏi giá.

Sau đó người đến hỏi mua quá nhiều, hắn đã dứt khoát dán tấm biển không bán nhà trước cửa, đến lúc đó việc này mới dừng lại.

Ngoài Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc là một trong những người hiểu rõ nhất về tiềm năng phát triển trong tương lai của trấn Ngư khê, vì vậy cô ấy đã bắt đầu mua nhà từ rất sớm.

Thật ra trước đây Đường Tiểu Bắc cũng nhìn trúng sân vườn này, nhưng phát hiện chủ nhà không muốn bán nên cô ấy không phái người đến hỏi.

Dù Đường Tiểu Bắc hơi bất ngờ vì chủ nhà lại đột nhiên bán nhà nhưng chỉ là một căn nhà mà thôi, bán thì bán, Đường Tiểu Bắc không quan tâm lắm.

Điều cô ấy quan tâm là vì sao người phụ nữ lại nói chuyện này với cô ấy.

Vì vậy nghi ngờ nhìn người phụ nữ rồi hỏi: “Thì sao, sân vườn này có vấn đề gì sao?”

“Nhà của nhà họ Lý không có vấn đề gì, nhưng người mua vườn có vấn đề.” Người phụ nữ thần bí nói.

“Người mua nhà sao?” Đường Tiểu Bắc cau mày suy nghĩ một chút, sau đó buột miệng nói: “Không phải công chúa Đông Man đã mua sân vườn này đó chứ?”
Advertisement
';
Advertisement