Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thật ra lúc ban đầu hỏi thì có mấy nhà trọ còn phòng, nhưng chỉ còn một, hai phòng, thỉnh thoảng còn hai, ba phòng, có nhà nhiều nhất cũng chỉ còn lại bảy gian phòng.

Nhưng mà công chúa Lộ Khiết mang theo tỳ nữ, “đội thân vệ”, tùy tùng, còn có một đội nhân viên hộ tống của Giang Văn Văn, cho dù ở chen chúc với nhau thì cũng cần ít nhất mười gian phòng.

Nhà trọ trong trấn buôn bán rất tốt, không có chỗ nào còn nhiều phòng trống đến thế.

“Điện hạ, nếu thật sự không được, ta đi đặt phòng hai nhà trọ kia nhé?” Giang Văn Văn bất đắc dĩ hỏi.

Tuy Thiết Chùy có nói cô ấy không được tách khỏi công chúa Lộ Khiết, nhưng đường đường là hòn ngọc quý của thảo nguyên, Giang Văn Văn không thể nhìn cô †a ăn ngủ đầu đường được phải không?

Cô ấy chỉ có thể tạm thời tìm hai gian phòng, để công chúa Lộ Khiết ở một phòng, cô ấy và mấy nữ nhân viên hộ tống ở một phòng.

Còn về phần tỳ nữ, tùy tùng, hộ vệ mà công chúa Lộ Khiết mang đến, Giang Văn Văn không thể nhúng tay, cô ấy cũng không quản lý.

Bọn họ ăn ngủ đầu đường thì kệ họ, cùng lắm thì cô ấy sẽ phái một đội nhân viên hộ tống trắng đêm trông chừng bọn họ.

Dù sao tới Kim Xuyên thì chính là đại bản doanh của họ, số lượng nhân viên hộ tống tuy không nhiều, nhưng cũng không thiếu thốn như ở Đông Hải, Giang Văn Văn tự tin có thể xin một đội người đến tạm thời thay cho bọn họ.

Cho dù công chúa Lộ Khiết đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Kim Phi hoàn toàn kệ mình, ngay cả nơi ở cũng không sắp xếp, thì trong lòng cô ta thấy hơi mất mát.

Nhưng tâm lý công chúa Lộ Khiết rất mạnh, cô ta âm thâm cắn môi, cố đè nén nỗi hụt hãng này trong lòng, rồi gật đầu với Giang Văn Văn: “Ta là khách, Giang cô nương sắp xếp như thế nào thì bọn ta nghe theo như vậy!”

Nhưng làm cho Giang Văn Văn bất ngờ là, khi các cô quay lại hỏi nhà trọ lúc nãy có phòng trống, thì những phòng đó cũng đã bị người khác đặt mất rồi, không còn gian phòng nào.

“Vừa nãy các ngươi không phải nói còn có bảy gian phòng trống sao, bọn ta mới đi một lúc, sao trở về đã không còn rồi?”

Giang Văn Văn cảm thấy ông chủ nhà trọ đang trêu đùa mình, cô ấy bực bội: “Ông đây có phải là ở trọ không trả tiền đâu, cớ sao ngươi phải trêu đùa ông đây?”

“Bà cô ơi, ngài là người của tiêu cục Trấn Viễn, ta có muốn trêu ai cũng không dám trêu ngài!”

Ông chủ nhà trọ đau khổ nói: “Ngài không biết thôi, vì để nhường đường cho thuyền bọc thép của quốc sư đại nhân, bến tàu đằng kia bị phong tỏa bốn tiếng đồng hồ, thuyền từ ngoài đến đều bị đuổi đến bến tàu phương Bắc chờ đợi.

Vừa rồi sau khi quốc sư đại nhân rời thuyền, bến tàu ngay lập tức giải trừ phong tỏa, thế là có rất nhiều người bán rong cập bến, họ đặt hết phòng luôn rồi!”

Giang Văn Văn nghe thế thì không khỏi nhíu mày.

Vừa rồi khi thuyền Thái Bình cập bến, cô ấy nhìn thấy ở bến tàu phương Bắc. có các loại tàu thuyền to nhỏ xếp chật ních mặt sông thật.

Chẳng qua lúc đó cô ấy không nghĩ nhiều, giờ mới biết, thì ra những con thuyền đó đậu sát ở đấy là vì bến tàu bị phong tỏa, không thể cập bến.

Những con thuyền này phần lớn là người bán rong từ bên ngoài vào, sau khi bọn họ rời thuyền thì sẽ tìm chỗ đặt chân.

“Vậy thì bây giờ phải làm sao?” Lúc này, Giang Văn Văn cảm thấy khó xử.

“Giang cô nương, bọn ta mang theo vải dầu, chỉ bằng chúng ta tìm chỗ đất trống dựng lầu đi?”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Bây giờ trời không lạnh, dựng cái lều tạm để ở qua một đêm là được.”
Advertisement
';
Advertisement