Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ở kiếp trước của Kim Phi có một ngôi sao với giá trị con người hàng trăm triệu, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng càng không cần phải bàn, cô ấy là nữ thần của Kim Phi khi còn nhỏ.

Nhưng sau đó, gặp được một người không tốt, sống cuộc sống áp lực thời gian dài dẫn đến trầm cảm, cuối cùng tự vẫn.

Kim Phi đọc được tin tức, cũng vì vậy mà thở dài hồi lâu, y cũng hiểu ra cuộc đời con người có hai đạo lý.

Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ của người giàu, cấp trên cũng có nỗi khổ của cấp trên.

Kiếp trước khi y còn đi học thì lo lắng vì học phí, chỉ phí sinh hoạt, sau khi đi làm thì lo lắng vì công việc, sau khi đi đến thế giới này, y đã đứng trên đỉnh cao quyền lực thế tục, dường như có thể nói là muốn gì có đó, nhưng y vẫn có nỗi buồn.

Kiếp trước Kim Phi từng đọc qua một câu nói rằng lòng tham của con người đang tác oai tác quái, cho dù giàu có thành đạt như thế nào, vĩnh viễn đều không bao giờ hài lòng, thấy núi này lại nhìn núi cao hơn.

Còn nói đây là khuyết điểm di truyền của nhân loại, cũng chính là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại.

Chính vì vẫn luôn không hài lòng mới nỗ lực học tập và thay đổi.

Nếu con người chỉ hài lòng với việc ăn no mặc ấm thì xã hội sẽ mãi dừng lại ở giai đoạn này.

Thật ra Kim Phi không phải là không hiểu đạo lý này, mà là một người bình thường, y sẽ áy náy.

Chỉ là hiện tại Kim Phi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, nếu như không phải Tiểu Nga đột nhiên hỏi đến vấn đề đó, y cũng sẽ không mất bình tĩnh.

Nếu là ở bên ngoài, cho dù có người hỏi, Kim Phi cũng sẽ khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng về đến nhà, lúc đó lại không có người ngoài, y không muốn giả vờ nữa.

Kim Phi ngồi trên tảng đá đến nửa đêm, suy nghĩ rất nhiều, tâm trạng cơ bản cũng đã bình tĩnh lại.

Toàn bộ quá trình, Quan Hạ Nhi đều ở bên cạnh y, thấy Kim Phi không muốn nói chuyện, cô cũng không tìm chuyện nói, chỉ ngồi bên cạnh Kim Phi, yên lặng ở bên cạnh y.

Ở Đông Hải xa xôi, một nhân viên hộ tống đứng trên trạm gác, chán nản nhìn xuống bên dưới.

Lúc này đã là nửa đêm, nhưng chiếc thuyền vận chuyển rong biển đã dừng lại, đội thuyền ra biển đánh cá cũng đã trở về, mặt biển yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng động ở các nhà xưởng trên bờ phía sau truyền tới.

"Lão Điền thúc, đến giờ sửu rồi, thúc nhanh về nghỉ ngơi đi."

Một nhân viên hộ tống leo lên thang.

"Được." Nhân viên hộ tống già ngáp dài, cởi áo mưa trên người xuống, đưa cho nhân viên hộ tống vừa tới.

"Ta không cần, thứ này nóng lắm." Nhân viên hộ tống vừa mới tới nhận lấy áo mưa bỏ sang một bên.

"Mặc vào đi, muỗi ở đây có thể ăn thịt người đó!" Nhân viên hộ tống già nói: "Ngươi không nghe báo nói sao, bị muỗi căn không chỉ ngứa mà còn có thể mắc bệnh truyền nhiễm nữa đó, bệnh sốt rét lây truyền như vậy đó."

Nói xong ông ta đưa áo mưa sang, khoác lên người nhân viên hộ tống nhỏ. "Được rồi." Nhân viên hộ tống nhỏ thở dài, buộc thắt lưng áo mưa lại: "Lão Điền thúc, thúc mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy tập thể dục buổi sáng đó."

"Được." Nhân viên hộ tống già gật đầu, chuẩn bị đi xuống đột nhiên nhìn thấy một nhóm đèn đỏ xuất hiện ở phía đông bắc.

Nhân viên hộ tống già nhanh chóng quay người lại, bước nhanh về phía lan can.

"Lão Điền thúc, đó có phải là mũi tên lệnh không?" Nhân viên hộ tống nhỏ cũng đi theo.

Mũi tên lệnh không chỉ có thể phát ra âm thanh, đầu mũi tên còn mang theo pháo hoa sẽ phát nổ, rất dễ thấy trong đêm tối.

"Không nhìn rõ!" Nhân viên hộ tống già lắc đầu, tiện tay cầm lấy ống nhòm.

"Như thế nào?" Nhân viên hộ tống nhỏ hỏi.

"Có lẽ là mũi tên lệnh của tiêu cục chúng ta, nhưng trời quá tối, khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được!" Nhân viên hộ tống già cố gắng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm.

"Nếu đã có mũi tên lệnh, chứng tỏ huynh đệ của chúng ta, nhưng thuyền cá đều đã về đội rồi, thuyền của đội vận chuyển rong biển cũng đã trở về rồi, thuyền của huynh đệ thủy quân cũng ở bến thuyền, không có ai ở bên ngoài mà?" Nhân viên hộ tống nhỏ nghỉ ngờ hỏi: "Ai đã bắn mũi tên lệnh?”

"Ta cũng không biết.' Nhân viên hộ tống già nặng nề lắc đầu, đang suy nghĩ có nên thông báo cho cấp trên phái người qua đó kiểm tra không, thì thấy pháo hoa đã cháy hết, biến mất rồi.
Advertisement
';
Advertisement