Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng có rất nhiều người bị thương.

Lựu đạn được ném từ một sân khác cách đó hơn hai mươi thước, nhân viên hộ tống thực hiện nhiệm vụ phong tỏa gần đó nhanh chóng hành động bao vây cái sân này lại sau đó lao vào trong.

Đáng tiếc, nếu các tử sĩ đã dám ra tay thì đã sớm suy nghĩ kỹ đường lui rồi.

Trước khi nhân viên hộ tống lao vào đã trốn thoát rồi, trong sân chỉ còn lại chủ nhân đã bị giết chết.

"Chắc chắn hắn tay chưa chạy xa đâu, lục soát cho ta!" Trung đội trưởng dẫn đầu đội nhân viên hộ tống giận dữ hét lên.

Trong sân, những cận vệ không bị thương của Trịnh Trì Viễn không bị thương lập tức vây quanh anh ta.

Đội trưởng cận vệ kéo Trịnh Trì Viễn lên khỏi mặt đất, lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài không sao chứ?”

"Ta không sao." Trịnh Trì Viễn móc lỗ tai ù ù của mình, sau đó hỏi: "Các ngươi có sao không?"

Đội trưởng cận vệ biết anh ta đanh hỏi về phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh nên lập tức trả lời: "Tiểu đoàn trưởng Trang bị thương một chút ở chân, nhưng vì mặc áo giáp nên không có chuyện gì, tổ trưởng Chu hình như bị mạt sắt đâm vào nhiều chỗ, ta chưa nhìn kỹ thì quân y đã kiêng anh ta đi rồi, không biết bây giờ như thế nào nữa."

"Có nhìn thấy lựu đạn được ném từ chỗ nào đến không?"

"Thấy rồi, các huynh đệ của tiêu cục đã đuổi theo rồi!" Đội trưởng cận vệ trả lời.

Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Xem ra phạm vi phong tỏa của chúng ta vẫn chưa đủ rồi.... Truyền lời về, bảo Lưu Hắc Tử dẫn người xuống thuyền, phong tỏa tất cả các nhà trong vòng bán kính mười trượng, kiểm tra từng người trong các nhà một!"

Mặc dù thủy quân đã dựng doanh trại ở trên bờ, bình thường phần lớn thời gian huấn luyện vẫn là có liên quan đến nước, và được tiến hành trên thuyền.

Bây giờ là thời gian huấn luyện thủy quân, phần lớn thủy quân đều đang ở trên thuyền.

Lực lượng vũ trang ở trấn Ngư Khê vẫn chưa bao giờ đủ dùng, vụ nổ vừa rồi lại gây ra quá nhiều thương vong cho nhân viên hộ tống và đội tuần tra, nhân lực lại càng không đủ dùng, cần phải điều động người từ thủy quân đến.

"Vâng!" Đội trưởng cận vệ nhanh chóng phái người quay về truyền lệnh.

Khi đội quân thủy quân lên bờ, trấn Ngư Khê lập tức rơi vào tình trạng kiểm soát quân sự.

Tất cả người dân và nạn dân đều bị yêu cầu chờ đợi tại chỗ không được tùy tiện di chuyển, công nhân cũng hoàn toàn bị phong tỏa trong nhà xưởng.

Bên ngoài cách đó vài dặm về phía bắc, Khánh Mộ Lam đang cưỡi ngựa phi nước đại.

Khánh Mộ Lam vẫn luôn ngưỡng mộ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông, cho nên sau khi xưởng cá muối đã ổn định, cô ấy lập tức chọn ra một số chàng trai trẻ trong số các công nhân để thành lập đội tuần tra.

Đội tuần tra không cần sản xuất, chỉ cần huấn luyện và phụ trách đảm bảo công tác an toàn là được.

Bây giờ theo sau cô ấy ra ngoài chính là các đội viên của đội tuần tra ca đêm.

Các đội viên đội tuần tra trước đây đều là nạn dân, chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa chiến, mặc dù sau khi gia nhập đội tuần tra đã học kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng đều chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, kỹ năng cưỡi ngựa hoàn toàn không được coi là xuất sắc.

Vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng có thể chạy theo được với đám người Khánh Mộ Lam và A Mai, nhưng chạy được mấy trăm thước, sau khi ngựa chiến trở nên hưng phấn, một số người dần dần bắt đầu trở nên sợ hãi, vô thức siết chặt dây cương, điều khiển ngựa chiến chạy chậm lại.

"Các ngươi từng người đi chậm gì thế, chạy nhanh lên!" Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn, thúc giúc.

"Tiểu thư, họ đều là người mới, hay là chậm lại chút đi, nếu chạy nhanh quá ngã xuống thì sẽ phiền phức đó." A Mai khuyên nhủ nói: "Trong trấn còn có nhân viên hộ tống và cả thủy quân nữa, người không cần lo lắng."

Tốc độ chạy của ngựa chiến rất nhất, ngã xuống nhẹ nhất cũng sẽ rách một mảng da, nếu như chân bị vướng vào bàn đạp thì sẽ càng nguy hiểm hơn.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không vui lắm, nhưng cảm thấy lời A Mai nói cũng có lý, cô ấy gật đầu, dẫn đầu giảm tốc độ ngựa lại, sau đó quay đầu nhìn A Mai: "A Mai, cô nói xem tại sao gói thuốc nổ đang bình thường lại phát nổ chứ?”

A Mai đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang lao từ bên phải Khánh Mộ Lam tới.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

A Mai chưa kịp nhìn xem bóng đen đó là gì, đã vô thức đạp vào lưng ngựa phi người lên, vút qua về phía ngựa của Khánh Mộ Lam!
Advertisement
';
Advertisement