Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Người phụ nữ cũng biết mình sai, rụt cổ lại để cho dì ba trút giận.

Chờ đến khi dì ba ngừng đánh, người phụ nữ tên A Bội mới tươi cười hỏi: "Mộ Lam cô nương, cô nghĩ sao?"

“Sức mạnh vậy là đủ rồi, nhưng chúng tôi tuyển người, ngoài sức mạnh, còn phải tuân theo mệnh lệnh”, Khánh Mộ Lam nói.

“Mộ Lam cô nương, yên tâm, chỉ cần cô trả công cho tôi, cô bảo tôi đi về hướng đông tôi sẽ không bao giờ đi về hướng tây”, A Bội nhanh chóng cam đoan.

"Vậy được, sáng mai cô đến sau núi tìm tôi. Nếu như không có vấn đề gì về việc mang nặng chạy việt dã thì được thôi", Khánh Mộ Lam nói.

“Vậy tiền công của ta một tháng cũng là 300 văn?”, A Bội trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần cô vượt qua bài kiểm tra của tôi, thì lương ít nhất sẽ là 300 văn. Nếu cô trở thành đội trưởng hoặc lập công, cô sẽ được thêm tiền!"

Khánh Mộ Lam lớn tiếng nói: "Ngoài ra, các nữ binh cũng sẽ được ở ký túc xá, mỗi người một phòng như nam nhân. Ngoài ra, nếu có người bị thương hoặc tử trận, ta sẽ chịu trách nhiệm".

Nghe vậy, mắt A Bội đột nhiên sáng lên.

Trong số những người phụ nữ đứng xem, nhiều người cũng muốn tham gia.

"Mộ Lam cô nương, giờ cô nói thì hay lắm nhưng nhỡ có chuyện cô bỏ chạy thì sao?"

Một người phụ nữ hỏi.

Ngay khi nghe được những lời này, vài phụ nữ đã chùn lòng.

Mọi người đều sẵn sàng tin lời Kim Phi, bởi vì Kim Phi có mấy xưởng tại làng Tây Hà, không thể chạy trốn.

Nhưng Khánh Mộ Lam không phải là người địa phương, nếu bỏ chạy thì biết tìm ở đâu?

"Cái này……"

Bản thân Khánh Mộ Lam hiểu rằng dân làng không thể tin cô ấy, vì vậy cô ấy nhìn Kim Phi cầu cứu.

Kim Phi mỉm cười gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Nếu như Mộ Lan chạy trốn, ta sẽ chịu trách nhiệm".

Đùa chắc, Khánh Mộ Lam là em gái của Khánh Hoài, sao có thể thiếu tiền được chứ?

Cô ấy có thể dễ dàng nuôi được một đội khoảng 100 người ấy chứ.

Hơn nữa, cho dù thật sự chạy trốn, không phải vẫn còn Khánh Hoài đó sao?

Với sự bảo đảm của Kim Phi, dân làng không còn băn khoăn gì nữa, A Bội lập tức nói: "Mộ Lam cô nương, mai tôi sẽ đến sau núi đúng hẹn!"

"Được, ta chờ!"

Khánh Mộ Lam gật đầu nhìn xung quanh: “Còn có ai muốn tham gia không?

Advertisement
';
Advertisement