“Tìm ta?” Kim Bằng dừng bước chân: “Trịnh tướng quân, mời nói!” “Chuyện là như thế này...”
Trịnh Trì Viễn nói sơ lược cho Kim Bằng nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay và tình huống mà số hiệu Kim Xuyên gặp phải một lần.
“Trịnh tướng quân nghỉ ngờ bọn trộm sẽ tập kích số hiệu Thái Bình ư?” Kim Bằng cau mày hỏi.
"Mặc dù trước mắt không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy bọn chúng sẽ tập kích số hiệu Thái Bình, nhưng ta rất lo lắng,' Trịnh Trì Viễn nói: "Các ngươi cũng nên phòng bị cẩn thận!"
"Vâng!" Kim Bằng nghiêm túc gật đầu.
Lần này đi xa không biết khi nào mới có thể trở về, anh ta vốn định nhân dịp kiểm tra và bổ sung vật tư để lên bờ đi gặp bạn bè trong trấn, cũng để cho các thủy thủ và nhân viên hộ tống quay về gặp người nhà một lần.
Bây giờ nghe thấy Trịnh Trì Viễn nói như vậy thì Kim Bằng đã từ bỏ ý định này, quay người lại yêu cầu phụ tá đi thông báo cho các thủy thủ rằng tất cả mọi người, không ai được rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Hồng Đào Bình và Mãn Thương mang theo hai nhóm người, một nhóm từ phía trước đến phía sau và một nhóm từ phía sau ra phía trước, đều kiểm tra lại
số hiệu Thái Bình một lần.
Trong khi bọn họ đang kiểm tra, thương hội Kim Xuyên cũng bắt đầu bổ sung vật tư trên thuyền.
Không biết là quân địch thực sự không định tập kích số hiệu Thái Bình, hay là do phòng thủ của Trịnh Trì Viễn quá chặt chẽ, mãi cho đến khi kiểm tra và bổ sung vật tư xong, cũng không thấy có gì khác thường.
Kim Bằng vẫn luôn nói chuyện phiếm với đám người Lạc Thủy Xuyên, nhìn thấy Hồng Đào Bình, Mãn Thương và mọi người của thương hội Kim Xuyên đã rút lui, thì anh ta cũng đứng lên.
"Trịnh tướng quân, các huynh đệ, ta sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của các ngươi!"
Kim Bằng chào mọi người theo nghỉ thức quân đội: "Các huynh đệ, chúng ta xuất phát!". Truyện Đam Mỹ
"Sớm ngày chiến thắng trở về."
Trịnh Trì Viễn đứng dậy và chào lại theo nghỉ thức quân đội.
"Sớm ngày chiến thắng trở về!"
Lạc Thủy Xuyên và đám người Ngưu Xuyên Tử cũng chào và hô lên.
Quan quân chủ động dẫn đầu, những nhân viên hộ tống khác và công nhân cũng lập tức đặt công việc trong tay xuống, hành lễ với số hiệu Thái Bình.
Sau khi Kim Bằng lên tiếng chào hỏi với Hồng Đào Bình và Mãn Thương thì dẫn các thủy thủ lên số hiệu Thái Bình, đứng trên boong và chào lại phía dưới theo nghi thức quân đội.
Ù!
Tiếng còi hơi của số hiệu Thái Bình vang lên, từ từ chạy ra khỏi xưởng đóng thuyền.
"Huynh đệ, nhất định phải trở về an toàn đó!"
Ngưu Xuyên Tử nhìn thấy số hiệu Thái Bình càng chạy càng xa, thầm cầu nguyện trong lòng.
Trước đây anh ta luôn cảm thấy rằng số hiệu Thái Bình là một con thuyền bọc thép, còn chạy bằng động cơ của máy hơi nước, ở trên biển đi đâu mà chẳng được?
Nhưng sau một lần đi Đông Dương về, anh ta mới hiểu được, chuyến đi xa đúng là giống như những gì Kim Phi nói, đầy rẫy những nguy hiểm không biết trước.
Trước đó, bọn họ chỉ là đi một chuyến đến Đông Dương còn suýt nữa không thể quay về, nghĩ đến việc số hiệu Thái Bình phải đi xa hàng chục nghìn dặm, đi con đường mà chưa ai từng đi, tìm kiếm một lục địa mới mà chưa ai từng phát hiện, Ngưu Xuyên Tử đã cảm thấy lành ít dữ nhiều.