Đây là lần đầu tiên Kim Phi tiếp xúc gần gũi gấu trúc, cũng thấy thú vị, đã ở lại chơi với nó một lát.
Có lẽ bị đám người Tiểu Nga cảm hóa rồi, từ lúc sau khi rời sân, Kim Phi thấy tâm trạng trở nên tốt lên rất nhiều.
Phó đội trưởng thay thế Thiết Chùy thấy Kim Phi đi ra phía ngoài làng, vội vàng tiến lên phía trước hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn đi đâu? Cần chuẩn bị ngựa không?"
Kim Phi vừa mới hỏi Tiểu Nga rất nhiều chỉ tiết nhặt gấu trúc nhỏ, anh ta thật sự rất lo lắng ý nghĩ nông nổi của Kim Phi, muốn đi bắt gấu trúc lớn trong rừng hoang núi thẳm.
"Không cần, Kim Phi xua xua tay: "Chỉ đi xem ruộng thí nghiệm của Nguy tiên sinh, đi bộ là được rồi."
"Vâng!" Phó đội trưởng thầm thở phào, lui ra phía sau.
'Tâm trạng Kim Phi không tệ, cũng không sốt ruột, cứ đi dạo như vậy ra phía ngoài làng.
Lúc đi qua xưởng dệt, y còn đi vào xem một vòng.
Lúc đó Đường Đông Đông đang nói chuyện với người ở trong sân, thấy Kim Phi, cô ấy vô ý thức muốn đi vào trong xưởng, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
Mặc dù hai người chưa nhận hôn thư, cũng chưa cử hành hôn lễ, nhưng thời đại phong kiến, Hoàng đế ban hôn chính là sự đảm bảo lớn nhất cho cuộc hôn nhân.
Cửu công chúa đã ban hôn cho hai người, bọn họ bây giờ chính là quan hệ vợ chồng.
Tả Phi Phi với Đường Đông Đông được ban hôn cùng nhau, thực tế sớm đã có quan hệ vợ chồng với Kim Phi, nhưng mối quan hệ của Đường Đông Đông và Kim Phi, trái lại không thân so với lúc trước.
Trước đây, mỗi ngày Đường Đông Đông đều về nhà ăn cơm, gặp chuyện cũng sẽ tìm Kim Phi trao đổi báo cáo.
Nhưng từ sau khi ban hôn, Đường Đông Đông đã bắt đầu cố tình trốn tránh Kim Phi.
Đặc biệt là sau khi từ Hi Châu về, cô ấy dứt khoát ở xưởng dệt, mặc dù xưởng dệt và nhà của Kim Phi chỉ có cách nhau một bức tường, nhưng Kim Phi đã rất lâu không có gặp cô ấy.
Trong công việc gặp phải vấn đề, Đường Đông Đông cũng không tới tìm Kim Phi, mà đi tìm Thượng thư bộ Công.
Bình thường ở trong nhà xưởng, Đường Đông Đông cũng là trưởng xưởng mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này thấy Kim Phi đi tới, vậy mà có chút lúng túng.
Theo phép tắc, Đường Đông Đông nên đổi cách xưng hô với Kim Phi là đương gia, hoặc tướng công, phu quân.
Nhưng cô ấy thật sự không thể mở miệng.
Đợi Kim Phi đi tới trước mặt, cô ấy chỉ có thể bất chấp khó khăn gọi: "Chàng tới à?"
Kim Phi bị chọc cười, nhưng vẫn cố nhịn, hỏi: "Gần đây trong nhà xưởng bận không?"
"Rất bận rộn,' Nói đến công việc, Đường Đông Đông rõ ràng nhẹ nhõm rất nhiều: "Số lượng lưới đánh cá mà Đông Hải yêu cầu rất lớn, chúng ta tăng ca thêm chút cũng cung cấp không đủ, ta định bảo xưởng 2 cũng sản xuất, nhưng vẫn chưa nghĩ xong, vừa nãy đang bàn bạc chuyện này với trưởng xưởng số 2."
Đường Đông Đông không chỉ là trưởng xưởng của xưởng dệt trong làng, cũng là người tổng phụ trách của tất cả xưởng dệt.
Tất cả việc có liên quan đến ngành dệt mà Đại Khang sở hữu, gần giống như đều thuộc về phụ trách của cô ấy.
Bình thường không phô trương, thực ra quyền lực đều lớn hơn hầu như tất cả đại thần trong viện Khu Mật.
"Mở rộng xưởng đi, không chỉ xưởng 2, xưởng 3 cũng có thể cân nhắc chuyển đổi."