Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường Đông Đông gật đầu nói: "Bốn cây thơ khiến người ta như nhìn thấy mồ hôi của người nông dân nhỏ giọt trên mặt đất".

"Tiên sinh, bài thơ này tên là gì?"

Khánh Mộ Lam sáng mắt lên, hỏi.

Do ảnh hưởng của việc thúc đẩy văn học và trấn áp võ thuật, phong cách văn học của Đại Khang rất thịnh hành, thi từ ca phú là những kỹ năng cơ bản của người đọc sách.

Tầm ảnh hưởng của các thi nhân còn cao hơn cả các minh tinh sau này, chỉ cần viết được một, hai bài thơ xuất sắc thì lập tức có một lượng lớn người hâm mộ.

Có nhiều học giả dựa vào một hoặc hai bài thơ xuất sắc mà tiền đồ rộng mở.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không thích đọc sách nhưng cô ấy cũng rất ngưỡng mộ những nhà thơ đó.

"Mẫn Nông!"

Kim Phi đáp lại, trong lòng âm thầm tự an ủi: "Ông trời đã cho ta xuyên không, chắc cũng không ngại cho ta chép vài bài thơ đâu nhỉ?"

Có hai bài thơ trong "Mẫn nông", là tác phẩm tiêu biểu của Lí Thân, một nhà thơ thời Đường, và là một trong những bài thơ mà tất cả học sinh tiểu học đều phải thuộc lòng.

Tuy nhiên, lịch sử của Đại Khang khác hẳn với trái đất, không có nhà Đường chứ đừng nói đến Lý Thân.

Đây là đều là kho tàng lịch sử văn hóa của trái đất và đã giáo dục không biết bao nhiêu thế hệ người Hoa Hạ về sau.

Trong thời đại phong kiến, nông dân luôn là tầng lớp dưới cùng bị áp bức và bóc lột, Kim Phi đang giúp những người nông dân lên tiếng.

"Mẫn nông?", Khánh Mộ Lam nói: "Tên và nội dung rất hợp nhau".

"Nhà ăn gần đây cũng có người bắt đầu lãng phí thức ăn. Tôi sẽ dán bài thơ này lên tường nhà ăn".

Đường Đông Đông nói theo.

"Lần trước khi ta từ sau núi trở về, đã thấy một nữ công nhân đổ cháo rau dại còn dở xuống mương, phải chỉnh đốn lại mới được", Khánh Mộ Lam nói.

Dục vọng của con người là vô tận.

Khi các công nhân nữ mới bước vào nhà máy dệt, được ăn một bữa no là họ đã cảm kích đến mức muốn quỳ xuống lạy Kim Phi rồi.

Bây giờ đã vài tháng trôi qua, một số nữ công nhân đã quen với việc ăn ở căng tin và bắt đầu lãng phí đồ ăn.

Dù sao cũng không phải của mình nên lúc mua cơm sẽ lấy nhiều một chút, về không ăn hết sẽ đổ đi.

“Ta không sợ mọi người ăn, nhưng không được phép lãng phí thức ăn".

Kim Phi nhìn Đường Đông Đông: "Đông Đông thảo luận với trưởng làng và ông ba để đưa ra giải pháp đi".

“Được”, Đường Đông Đông để bát cơm xuống: “Ta đi ngay dây”.

“Ta cũng no rồi”, Khánh Mộ Lam và phần còn lại của bát cơm vào miệng: “Đông Đông, ta đi cùng”.

Advertisement
';
Advertisement