Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi đến thế giới này, Kim Phi đã tham gia biết bao trận chiến lớn nhỏ, cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng xác chất như núi, máu chảy thành sông.

Thấy được nhiều rồi nên cũng dần thích ứng, khi chỉ huy trận chiến, trái tim cũng ngày càng trở nên cứng rắn hơn.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người chắn mũi tên thay y ở khoảng cách gần như vậy!

Loại tác động này hoàn toàn không giống với núi xác, biển máu.

Máu chảy dọc theo vết thương của công chúa Lộ Khiết, chảy đến cơ thể Kim Phi, có chút trơn trượt, còn có chút ấm áp.

Kim Phi cảm thấy như thể lần đầu tiên nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt ở Thanh Thủy Cốc, đầu óc ong ong, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Mãi cho đến khi Tả Phi Phi chạy tới hét lớn hỏi y có sao không, Kim Phi mới tỉnh táo lại.

Nhìn thấy Tả Phi Phi đang muốn kéo công chúa Lộ Khiết đứng dậy, Kim Phi vội vàng hô: "Nhẹ nhàng một chút, gọi thêm mấy người nữa đến nâng cô ta lên, đừng kéo tay cô tai”

Công chúa Lộ Khiết bị một mũi tên đâm vào sau lưng, giờ đây cô ta đã bất tỉnh, điều đó có nghĩa là cô ta đã bị bắn trúng vào bộ phận quan trọng, nếu kéo tay thì bả vai sẽ dễ dàng lùi về phía sau, có thể khiến mũi tên đâm sâu hơn.

Có thể chỉ vài milimet nhưng rất có thể vài milimet đó có thể sẽ lấy mạng cô 1a.

Từ trước đến nay Tả Phi Phi vẫn luôn nghe lời Kim Phi nên đã vội vàng hô: “Thêm vài người nữa đến đây, cẩn thận một chút!”

Mấy nữ công nhân nhanh chóng chạy đến, cẩn thận bế công chúa Lộ Khiết lên rồi đặt cô ta nằm sấp ở khoảng trống bên cạnh.

Lúc này Kim Phi mới dám nhúc nhích. Sau khi ngồi dậy khỏi mặt đất thì ngay lập tức đến nhìn công chúa Lộ Khiết.

Chỉ nhìn thấy một mũi tên cắm vào lưng phải của công chúa Lộ Khiết, quần áo trên lưng cô ta bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Những sợi tóc gần miệng và mũi cô ta di chuyển chậm rãi, chứng tỏ công chúa Lộ Khiết vẫn còn thở, điều này khiến Kim Phi thở phào nhẹ nhõm rồi cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta.

Nỏ cầm tay và mũi tên mà tử sĩ sử dụng là cướp được từ trong tay nhân viên hộ tống, đều là do Kim Phi thiết kế, Kim Phi chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể xác nhận rằng mũi tên đã xuyên qua hơn năm centimetl

Có lẽ mũi tên đã trúng vào xương, nếu không với uy lực của nỏ cầm tay thì chắc chắn sẽ đâm xuyên qua.

Cũng may là bị bắn vào lưng phải, nếu là lưng trái, lỡ trúng vào tim hoặc mạch máu thì sẽ vô cùng phiền phức.

Dù sao Kim Phi cũng không phải bác sĩ, cho nên không dám tự ý chạm vào công chúa Lộ Khiết, quay người lại hô: “Người đâu, lập tức gọi Chu Cẩm đến đây, cũng mời thêm Ngụy tiên sinh đến đây đi!”

"Đã phái người đi mời Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm rồi!"

Tả Phi Phi trả lời một tiếng, sau đó lại lo lắng hỏi: "Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

“Ta không sao” Kim Phi khoát tay rồi nhìn về phía khu rừng nơi mũi tên được bắn ra: “Đã bắt được hung thủ chưa?”

“Bây giờ còn chưa bắt được, hắn đã chạy vào khe núi rồi!” Tả Phi Phi lắc đầu: “Nhưng A Hà đã bản vào đùi hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể chạy thoát được!"

"Mau phái người đuổi theo hắn, bất kể như thế nào cũng không được để hắn chạy mất!”

Kim Phi lạnh giọng nói. “Vâng!” Tả Phi Phi hận không thể dùng ngàn đao giết chết hung thủ.

Thật ra không cần Kim Phi nói, các nữ công nhân của núi Thiết Quán đã đuổi theo về phía rừng cây, giờ đây đã đến rìa khe núi.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy lão đại của tử sĩ đã nằm bất động trên mặt đất, miệng còn phun bọt máu.

Đúng lúc các nữ công nhân tưởng rằng hắn đã bị ngã chết thì nhìn thấy đột nhiên lão đại của tử sĩ ho một cái rồi mở mắt.

Kết quả vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một loạt nữ công nhân ở rìa khe núi đang ló đầu ra nhìn hắn.

Từ khi mười mấy tuổi, lão đại của tử sĩ vẫn luôn tự động viên mình với niềm tin rằng con đường không có điểm cuối, dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu thì cũng không sẵn sàng bỏ cuộc và cũng chưa bao giờ phải tuyệt vọng.

Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Chân hắn bị trúng tên, lại rơi từ nơi cao như vậy xuống nên vừa rồi đã bất tỉnh nhân sự.
Advertisement
';
Advertisement