Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau đó thấy sắc mặt Kim Phi vẫn bình thường, còn đưa tay chạm vào cổ tay của Công chúa Lộ Khiết để kiểm tra mạch đập. Quan Hạ Nhi mới chợt nhận ra có

thể vết máu đó không phải là của y.

Rồi cô thở phào nhẹ nhõm bước đến phía sau tảng đá: “Đương gia, chàng không sao chứ?”

Quan Hạ Nhi vừa hỏi vừa sờ vết máu trên ngực Kim Phi.

“Không sao, đây là máu của Lộ Khiết,' Kim Phi chỉ vào Công chúa Lộ Khiết đang nằm trên mặt đất: 'Cô ấy đỡ một mũi tên cho tai”

Quan Hạ Nhi không khỏi cảm kích liếc nhìn Công chúa Lộ Khiết và cũng thấy có chút áy náy. Sau khi Công chúa Lộ Khiết tới làng, lần nào gặp Quan Hạ Nhị, cô ta cũng sẽ cảm tạ cô vì đã sắp xếp chỗ ở cho mình trong làng Tây Hà ở Kim Xuyên.

Nhưng Quan Hạ Nhi biết rõ, những nơi này không phải do cô sắp xếp mà là do Cửu công chúa lấy tên cô sắp xếp.

Trước đó Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã nới tầm quan trọng của cuộc đàm phán này với Quan Hạ Nhi, nên cô cũng cảm thấy không có gì. Bây giờ biết được Công chúa Lộ Khiết đỡ tên giúp Kim Phi, nên Quan Hạ Nhi lập tức cảm thấy áy náy và cảm thấy mình không nên lừa dối Công chúa Lộ Khiết.

"Đương gia, Lộ Khiết muội muội thế nào rồi? Muội ấy sẽ chết sao?" Mắt Quan Hạ Nhi đỏ hoe hỏi.

"Ta cũng không biết, phải đợi Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đến nhìn rồi hãng nói." Kim Phi lắc đầu.

"Vậy ta đi mời họ!" Quan Hạ Nhi vừa nói đã đứng dậy.

"Không cần, Phi Phi đã cho người đi rồi!"

Kim Phi đưa tay giữ Quan Hạ Nhi lại.

Quan Hạ Nhi đang định nói thì đã nghe thấy tiếng của Chu Cẩm. "Mọi người tránh đường, tránh đường chút cho ta qua đi!"

Quay người lại, đã nhìn thấy Chu Cẩm và mấy nữ quân y đang chen lấn trong đám đông đi tới.

Họ cũng không phải do người của Tả Phi Phi mời đến, mà đã chạy qua ngay khi nhìn thấy làn khói đen.

Tuy nhiên, trong phòng y tế không có ngựa chiến và họ phải chạy đến chuồng ngựa để lấy ngựa trước nên mới đến muộn một chút.

Giống như Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi, Chu Cẩm bước vào đã kiếm Kim Phi trước. Thấy y không sao rồi mới thở phào một hơi, sau đó mới nhìn thấy Công

chúa Lộ Khiết đang nằm trên mặt đất.

"Tiểu Cẩm, Lộ Khiết muội muội đỡ tên cho sư phụ, con mau xem muội ấy thế nào rồi!"

Quan Hạ Nhi vẫy tay với Chu Cẩm. Chu Cẩm vừa nghe thấy

Công chúa Lộ Khiết bị thương do đỡ tên cho Kim Phi, đã nhanh chóng cầm một hộp thuốc nhỏ chạy tới và ngồi xổm bên cạnh y.

Cô ấy vừa quan sát mũi tên, vừa đưa tay chạm vào cổ Công chúa Lộ Khiết. Quan Hạ Nhi chắp hai tay trước ngực, không biết đang cầu nguyện cái gì đó. Kim Phi thấy Chu Cẩm rút tay lại nên đã vội hỏi: "Thế nào?"

Tuy y là sư phụ của Chu Cẩm nhưng Kim Phi chỉ chỉ dạy Chu Cẩm một số kiến thức thông thường trong ngoại khoa, còn những kỹ năng y học cụ thể Chu Cẩm đều được học từ Ngụy Vô Nhai.

Mây năm qua, Chu Cẩm đã chữa trị cho vô số người bị thương và cùng Ngụy

Vô Nhai phẫu thuật vô số thi thể, kinh nghiệm thực tiên cực kỳ phong phú nên từ lâu thành quả trong y học đã cao hơn sư phụ Kim Phi biết bao nhiêu lần.

Chắc chắn có thể nói là trò giỏi hơn thầy.

Vì chuyện này mà Ngụy Vô Nhai thường xuyên phê bình Kim Phi, nói là y nhận học trò nhưng cuối cùng lại phủi tay ném cho ông ấy.

Thế là lần nào Kim Phi cũng ha ha cười nói, sau này sẽ bảo Chu Cẩm cúi đầu dâng trà bái Ngụy Vô Nhai làm thầy.

Nên lần nào Chu Cẩm cũng mỉm cười tủm tỉm đồng ý.

Tuy rằng Kim Phi không dạy dỗ bao nhiêu nhưng lòng Chu Cẩm vẫn rất biết ơn y, và luôn coi y như sư phụ.

Nghe được câu hỏi của Kim Phi, Chu Cẩm vội trả lời: 'Chắc là mũi tên đã trúng xương, động mạch chủ đập mạnh, hô hấp cơ bản là bình thường, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng!"

Nghe Chu Cẩm nói như vậy, Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn ông trời!”

“Nếu đã như vậy, sao cô ấy vẫn hôn mê đến giờ còn chưa tỉnh lại?” Kim Phi hỏi.

Nghe vậy, Quan Hạ Nhi cũng nhìn qua.
Advertisement
';
Advertisement