Cuối cùng Thiết Thế Hâm phái người gửi thư trả lời tới Nathan, hẹn ông ta sáng ngày hôm sau gặp mặt ở viện Khu Mật.
Nathan nhận được thư trả lời, kích động đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẵng lên.
Không chỉ vì Thiết Thế Hâm bằng lòng gặp ông ta, còn bởi vì đã đoán đúng về Cửu công chúa.
Trải qua mấy ngày bị trì hoãn này, Nathan cũng tưởng Kim Phi và Cửu công chúa không muốn đàm phán với bộ lạc Hắc Hổ, nhưng hôm nay sau khi gặp Kim Phi, Nathan thông qua phản ứng của Kim Phi mà nhận ra Kim Phi và Cửu công chúa vẫn rất để ý bộ lạc Hắc Hổ.
Việc này cũng xác nhận suy đoán lúc trước của Nathan: Lý Địch và Cửu công chúa cố ý trì hoãn, để lúc đàm phán chiếm được nhiều quyền chủ động hơn.
Kim Phi là người phát ngôn của chính quyền Xuyên Thục, nếu y để ý bộ lạc Hắc Hổ, vậy lúc đàm phán sẽ rất dễ nói chuyện!
Sáng sớm ngày hôm sau, Nathan đã thức dậy từ sáng sớm.
Nhưng ông ta cũng không vội tới viện Khu Mật, mà sắp đến giờ hẹn mới ra cửa.
Hơn nữa lần này ông ta cũng không cho người mang lễ vật theo, cứ thế tay không đi gặp mặt.
Mấy ngày trước Nathan vô cùng lo lắng, Thiết Thế Hâm cứ tưởng hôm nay ông ta sẽ tới viện Khu Mật từ sáng sớm, nên đã đặc biệt dành ra một khoảng thời gian trống chuẩn bị tranh luận với Nathan, kết quả là mãi đến khi tới giờ hẹn, Nathan mới đến.
Thiết Thế Hâm cũng hơi tức giận, cố ý ngồi lại trong thư phòng mười mấy phút mới đến phòng khách.
Vào phòng khách, Thiết Thế Hâm lập tức nở một nụ cười công nghiệp: "Sứ giả Nathan, vừa rồi có chút chuyện, để ngài đợi lâu rồi!"
Mặc dù Nathan hơi tức, nhưng cũng không dám khiến Thiết Thế Hâm mất mặt, vội vàng đáp lễ: "Không sao không sao!"
"Sứ giả Nathan, trong thư ngài nói muốn tiến hành hợp tác với phe bọn ta, không biết phe ngài muốn hợp tác như thế nào?" Thiết Thế Hâm chào hỏi rồi mời Nathan ngồi xuống, sau đó thì đi thẳng vào vấn đề.
"Đại vương của bọn ta nghe nói quốc sư đại nhân có pháp bảo có thể bay lên trời chui xuống đất, còn có gia gia của lôi công là thần lôi, vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt phái ta tới Đại Khang, muốn xin quốc sư đại nhân một ít phi thuyền và lựu đạn!" Nathan cười trả lời.
"Hahaha!" Thiết Thế Hâm nghe vậy, không khỏi cười: "Chắc hẳn sứ giả Nathan đã biết, phi thuyền và thần lôi đều là bảo bối mà tiêu cục Trấn Viễn bọn ta tuyệt đối không truyền ra ngoài, nếu sứ giả Nathan tới vì chuyện này, vậy thì thật xin lỗi."
Thật ra Nathan cũng biết Kim Phi không thể nào cho ông ta phi thuyền và lựu đạn, vừa rồi nói vậy, chỉ là đòi hỏi mà thôi.
Đàm phán vốn chính là ra giá cao trả giá thấp.
Mở miệng đòi phi thuyền, cuối cùng nói không chừng có thể mua được khinh khí cầu, nếu vừa mở miệng đã nói muốn mua khinh khí cầu, sợ rằng ngay cả dù để nhảy dù cũng không mua được.
Thấy Thiết Thế Hâm từ chối đơn giản như vậy, Nathan hơi thất vọng, tiếp tục nói: "Nếu Thiết đại nhân đã nói như vậy, vậy ta cũng không làm khó người khác, phi thuyền không thể bán cho người ngoài, vậy thì chúng ta muốn hỏi một số khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng được không?
Khinh khí cầu hẳn không phải là vũ khí bí mật, dù sao trên Cao Nguyên chúng †a cũng đã có từ lâu rồi!"
Thiết Thế Hâm nghe vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.
'Trên Cao Nguyên có khinh khí cầu, hoàn toàn là tại tên phản đồ Ngụy Lão. Tam.
Thiết Thế Hâm mặc dù không phải là người làng Tây Hà, nhưng bị một người Cao Nguyên nhắc tới chuyện này, ông ta vẫn cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng thân là một lão cáo già, Thiết Thế Hâm không biểu hiện ra, mà mỉm cười hỏi: "Khinh khí cầu bọn ta có thể suy nghĩ một chút, cung nỏ hạng nặng thì cần xin phép, không biết các ngài muốn bao nhiêu?"
"Đại vương của bọn ta nói, trước tiên là một nghìn chiếc khinh khí cầu và một nghìn chiếc cung nỏ hạng nặng, nếu như phe ngài bằng lòng cho nhiều hơn thì đương nhiên càng nhiều càng tốt!" Nathan cười ngây ngô mà trả lời.
Thiết Thế Hâm vừa nghe xong thì tức giận cười: "Sứ giả Nathan, nếu như ngài tới tìm kiếm hợp tác thì rất dễ nói chuyện, còn nếu như ngài vẫn chưa tỉnh ngủ thì tiếp tục về ngủ đi!"
"Thiết đại nhân sao lại nói ra những lời như vậy, ta đương nhiên là thành tâm tìm kiếm hợp tác, bằng không vượt nghìn dặm chạy đến Đại Khang làm gì?” Nathan tiếp tục giả vờ không hiểu.