Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý.

"Vũ Dương, nàng nghỉ ngờ Trần tú tài về thăm người thân bị mật thám dụ dỗ?" Kim Phi hỏi.

"Cũng mong là vậy nếu không thì lại phiền phức!" Cửu công chúa thở dài. Kim Phi sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu được ý của Cửu công chúa.

Nếu Trần tú tài bị dụ dỗ lúc về thăm người thân thì vẫn được, dù không bắt được mật thám nhưng bắt được Trần Tú Tài thì chuyện này cũng coi như xong.

Nếu không, có nghĩa là Trần tú tài đã bị ai đó trong xưởng dụ dỗ.

Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là xưởng thuốc nổ đã xuất hiện mật thám.

Và vế sao còn phiền phức hơn vế trước.

Vì xưởng thuốc nổ có quá nhiều công nhân nên nếu điều tra trên diện rộng sẽ khiến công nhân cảm thấy mình không được tin tưởng, ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của công nhân, thậm chí khiến họ nảy sinh tâm lý nổi loạn mà như vậy thì mật thám sẽ càng có nhiều cơ hội để thừa cơ.

Nếu âm thầm điều tra mà mật thám ẩn núp giỏi thì lại càng khó khăn hơn.

Chuyện này cũng giống như bỗng trong nhà xuất hiện một con bò cạp độc, sau đó vừa liếc mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Cho nên Cửu công chúa mới nói hi vọng là vế trước. “Nói đến đây, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với phu quân.” Cửu công chúa nói: “Nếu xây dựng xưởng thuốc nổ mới, ta hy vọng có thể áp dụng một hệ thống quản lý nghiêm ngặt hơn nữa.”

“Nghiêm ngặt đến mức nào?” Kim Phi hỏi.

"Nghiêm ngặt lúc sàng lọc công nhân, đồng thời hủy bỏ chế độ thăm gia đình!" Cửu công chúa trả lời.

Đây mới thực sự chuyện cô muốn bàn bạc với Kim Phi, trải qua hai vấn đề trước đó đã khiến Kim Phi nhận ra tầm quan trọng và sự khó khăn trong việc quản lý xưởng thuốc nổ.

Thực ra, khi Kim Phi muốn cho công nhân của xưởng thuốc nổ này nghỉ phép thăm người thân, Cửu công chúa đã không muốn đồng ý lắm.

Bởi vì trong lúc đi về thăm người thân, có thể sẽ bị mật thám thao túng và làm rò rỉ quy trình sản xuất thuốc nổ.

Mặc dù xưởng thuốc nổ áp dụng sự phân công lao động tinh vi hơn, nên mỗi người trong đó chỉ có thể tiếp cận một mắt xích nhỏ trong toàn bộ dây chuyền sản xuất, nhưng nếu có nhiều công nhân bị mật thám xúi giục thì vẫn có thể chế tạo được thuốc nổ.

Thực ra, toàn bộ công nhân trong xưởng thuốc nổ đều là tù nhân, an toàn nhất là để họ ở lại xưởng thuốc nổ mãi mãi.

Nhưng lúc đó nhân viên hộ tống đang tác chiến ở khắp nơi, với nhu cầu về lựu đạn thật sự quá lớn nên việc huy động tội phạm nghiêm trọng và tử tù ở nhiều nơi trễ rồi, còn chưa kể đến chuyện huấn luyện?

Trong lúc hết cách, chỉ đành tuyển một nhóm công nhân bình thường lên.

Trong mắt Cửu Công chúa, ngay cả những người công nhân bình thường cũng giống như những tù nhân đó, mãi mãi ở trong xưởng thuốc nổ mới là an toàn nhất.

Tuy nhiên, Kim Phi cảm thấy phạm vi hoạt động của xưởng thuốc nổ quá nhỏ, những tù nhân đó vốn là tội nặng không có tương lai, để họ làm việc trong xưởng

thuốc nổ đã là chuyện vui bất ngờ.

Mà công nhân bình thường vốn là tự do, làm việc ở một nơi cố định trong vài tháng, nếu không được nghỉ phép e là họ sẽ có thể gặp phải vấn đề tâm lý.

Hơn nữa, không chỉ có công nhân tù nhân trong xưởng thuốc nổ mà còn có lính canh, nhân viên hộ tống phụ trách nhiệm vận chuyển lên thuyền và phi thuyền.

Chẳng lẽ cũng phải hạn chế tự do của nhân viên hộ tống và đội bay sao? Hạn chế thì phi thuyền làm sao vận chuyển lựu đạn ra ngoài?

Cửu công chúa tuy không vui nhưng Kim Phi cứ nhất quyết thì cô ấy cũng đành xuôi theo.

Nhưng chuyện của Trần tú tài hôm nay, lại khiến Cửu công chúa nhắc đến chuyện này.

Thấy Kim Phi cau mày, Cửu công chúa nói tiếp: "Lần này trước nhất chúng ta có thể đưa tù nhân tội nặng ở khắp nơi đến huấn luyện và sàng lọc. Nếu số lượng tù nhân tội nặng không đủ thì khi chúng ta xây dựng xưởng mới, sẽ áp dụng mô hình cộng đồng như chàng đã nói!"

“Mô hình cộng đồng?"

Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và Tiểu Ngọc đều tò mò nhìn sang.

Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy thuật ngữ này.
Advertisement
';
Advertisement