Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chu Cẩm nói xong thì nhìn về phía Băng Nhi: “Lát nữa ta sẽ đưa cho các ngươi một chai rượu, cứ cách một giờ, các ngươi phải lau nách, ngực, chân và bắp đùi cô ta một lần, tránh để sốt quá cao hỏng người, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi!” Băng Nhi, Sương Nhi vội vàng gật đầu.

Chu Cẩm nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, gian phòng này có hơi bí, nếu người có thể làm gì đó thì tốt nhất nên chuyển chỗ ở mới cho cô ta.”

Công chúa Lộ Khiết đang ở nhà cũ của người dân làng Quan Gia, cả nhà người này đang làm việc trong làng Tây Hà, ngày nào cũng đi đi rồi về cũng không tiện, nên đã đến khu nhà ở tập thể của xưởng dệt ở.

Loại nhà cũ này thấp lùn, cửa sổ cũng rất nhỏ, mùa hè vừa bí vừa nóng bức, không khí lưu thông không tốt, đúng là rất bất lợi cho việc phục hồi của bệnh nhân.

Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, Quan Hạ Nhi đã nói trước: “Đương gia, không phải chúng ta còn vài căn nhà đang bỏ trống sao, cho Lộ Khiết muội muội đến đó ở đi, làm vậy sẽ dễ dàng chăm sóc muội ấy hơn, đỡ để muội ấy ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi.”

Băng Nhi nghe vậy tràn đầy mong đợi nhìn Kim Phi: “Tiên sinh yên tâm, sau khi bọn ta đến đó, nhất định sẽ không quấy rầy ngài!”

Vì cứu mình nên công chúa Lộ Khiết mới bị thương, Quan Hạ Nhi cũng đã nói như vậy Kim Phi còn nói được gì nữa chứ?

Y chỉ có thể gật đầu nói: “Chỉ cần nhóm Băng Nhi không chê là được.”


“Không chê, không chê mà!” Băng Nhi vội vàng xua tay: “Đa tạ tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta với Sương Nhi sẽ lập tức đưa điện hạ đến đó, nhất định sẽ không làm phiền ngài!”

“Cứ sắp xếp như vậy đi.” Quan Hạ Nhi nói: “Các người dọn một ít đồ đạc của Lộ Khiết muội muội đi, ta sẽ cho xe ngựa vào.”

“Rõ!” Băng Nhi nói xong, lập tức lấy quần áo của công chúa Lộ Khiết trong chiếc hộp nằm cạnh giường ra.

Kim Phi thấy vậy, lập tức đi ra ngoài..

Sau một chốc Băng Nhi cõng công chúa Lộ Khiết đi ra, Sương Nhi đi theo bên cạnh xách theo vài cái bọc.

Nhóm người lên xe ngựa, Kim Phi không lên theo mà chọn cưỡi ngựa.

Khi nhóm người đi đến giao lộ ở lối vào làng Tây Hà, Chu Cẩm đã nháy mắt với Kim Phi.

Kim Phi hiểu ý, đi theo phía sau Chu Cẩm mấy bước: “Sao vậy?”

“Tiên sinh, tình hình của cô ta không ổn lắm!” Chu Cẩm nói nhỏ: “Triệu chứng viêm của cô ta khá nghiêm trọng, đang hôn mê lại không thể bón thuốc được, nên chỉ có thể dùng cách lau chùi bằng rượu để hạ nhiệt, nhưng e là hiệu quả sẽ có hạn chế, nếu như cô ta không qua khỏi, mong người và bệ hạ nhất định phải

chuẩn bị tinh thần!”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Còn cách nào khác không?”

Công chúa Lộ Khiết không phải là một người dân Đông Man bình thường, nếu cô ta chết ở làng Tây Hà, Kim Phi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tình hình giữa Đại Khang và Đông Man sẽ càng trở nên ác liệt hơn.

“Tạm thời thì con không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi Ngụy tiên sinh trợ lại xem ông ấy có cách nào khác không.” Chu Cẩm bất lực trả lời.

“Nguy tiên sinh đi đâu vậy?” Kim Phi hỏi.

“Một người bạn già của ông ấy đã qua đời, tiên sinh đã đi đến Quảng Nguyên để truy điệu bạn cũ rồi.” Chu Cẩm trả lời: “Bọn ta đã viết thư và cho người nhanh chóng đưa đến Quảng Nguyên, nếu thuận lợi, hôm nay tiên sinh sẽ nhận được thư, dù ông ấy không trở về cũng sẽ chỉ cho con cách làm.”

“Được, ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu.

Người mất là chuyện lớn, nếu là chuyện khác thì cũng không sao, nhưng đối với vệc truy điệu bạn cũ này, y không thể bắt Ngụy Vô Nhai phải trở về được.

“Sư phụ, buổi chiều con còn 2 ca mổ trong phòng y tế nên con xin về trước, nếu có chuyện gì, sư phụ hãy cử người đến tìm con.”

“Đi đi” Kim Phi gật đầu.

Chu Cẩm cúi đầu chào Kim Phi một cái, sau đó quay ngựa đi về phòng y tế.

Kim Phi mang theo tâm sự nặng nề đuổi theo xe ngựa cùng với Thiết Chùy.

Khi đi ngang qua giao lộ chỗ ngự thư phòng, Kim Phi thấy Châu Nhi bước ra chào y: “Tiên sinh, bệ hạ mời ngài đến một chuyến.”

“Vũ Dương tìm ta sao?”

Kim Phi vô thức nhìn theo xe ngựa, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến, đi theo Châu Nhi vào trong ngự thư phòng.
Advertisement
';
Advertisement