Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Còn có thể làm gì nữa, kẻ nào đến thì giết kẻ đó!” Kim Phi bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ đã đến vậy thì đừng quay về nữa!” “Nhưng không phải tiên sinh nói bọn họ đến ít nhất ba nghìn người sao?”

Quan tâm quá dẫn đến hỗn loạn, đập Đô Giang là chiến công đáng tự hào nhất trong đời Ngụy Đại Đồng, mà Kim Phi chỉ mang theo chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp, Ngụy Đại Đồng lo lắng họ không thể bảo vệ được đập Đô Giang.

Nói xong, ông ta đột nhiên nhận thức được nói như vậy có chút không hợp lý, nên vội giải thích: “Tiên sinh, không phải ta nghi ngờ năng lực của ngài, nhưng...nhưng...”

Từ trước đến nay Ngụy Đại Đồng luôn khéo đưa đẩy, nói chuyện đều hơi lúng túng.

“Nguy đại nhân, ngài yên tâm đi, ta cũng rất quan tâm đến đập Đô Giang giống như ngài, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì!”

Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng: “Ta đã nói với Khánh đại nhân rồi, nếu nhóm người Đại Tráng xảy ra chuyện gì, Khánh đại nhân sẽ lập tức điều quân đến tiếp viện!”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lúc này Ngụy Đại Đồng mới yên tâm.

“Đúng rồi Ngụy đại nhân, mực nước sông Kim Mã gần đây như thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.

Kể từ mùa xuân, mực nước các nhánh sông Trường Giang luôn tăng, Kim Phi hơi lo lắng.

“Mực nước khu vực thường nguồn đã vượt mức cao nhất trong ba mươi năm qua, cũng may đập Đô Giang khơi thêm dòng, nên không có lũ lụt.

Ngụy Đại Đồng nói: “Gần đây mực nước vẫn tăng cao, nhưng sẽ có hai con kênh thông nước, thông qua hai con kênh này có thể liên thông mười bảy huyện, trong đó có ba thung lũng có thể làm hồ chứa nước, có thể giảm nhiều áp lực từ thượng nguồn.”

Nói đến đây, Ngụy Đại Đồng nhanh chóng đi đến bản đồ trên tường, chỉ vào ba địa điểm được khoanh tròn bằng bút đỏ: “Tiên sinh, thung lũng ta nói chính là nơi này, ngài xem có được không?”

Kim Phi nghe vậy bèn đi đến trước bản đồ, quan sát cẩn thận.

Ba địa điểm Ngụy Đại Đồng khoanh tròn đều có một điểm chung là thung lũng, hơn nữa ở khu vực phía dưới đều có một hoặc hai điểm chật hẹp.

Chỉ cần chặn chỗ hẹp lại thì sẽ tạo ra một hồ chứa nước.

Nguy Đại Đồng chỉ vào một trong những vòng tròn màu đỏ, giải thích với Kim Phi: “Nơi này là kênh Dã Khao Tử, hình dáng tổng thể giống như một con thoi, từ phía Đông Nam đến Tây Bắc dài khoảng hai bảy km, chỗ rộng nhất ở giữa là khoảng bảy km, nếu chúng ta xây một đập ngăn chỗ này lại thì có thể xây được một hồ chứa nước, khi mưa nhiều nước nhiều thì hồ chứa sẽ đầy, đến khi hạn hán, hồ chứa nước này đủ để mấy huyện phía dưới sử dụng.

Trước khi đập Đô Giang xây xong, chắc chắn Ngụy Đại Đồng sẽ không dám có suy nghĩ này, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy tác dụng của xi măng trong ngành xây dựng, Ngụy Đại Đồng đã to gan hơn nhiều.

“Xây hồ chứa nước là việc tốt có ích cho nước cho dân.” Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Nhưng một khi không quản lý tốt hồ chứa nước, vỡ đê và lũ lụt, sẽ gây ra thiệt hại lớn, vì vậy nhất định phải khảo sát nhiều lần, xác nhận địa điểm

này có thể xây được hồ chứa nước hay không, hiểu chưa?”

“Hạ quan biết rồi.” Ngụy Đại Đồng giải thích: “Ta nói với tiên sinh chuyện này là muốn tham khảo ý kiến của tiên sinh.”

“Ngài đã đến khảo sát tại hiện trường chưa?” Kim Phi hỏi.

“Ta đã đi rồi.” Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: “Ta đã đến ba địa điểm này mấy lần, không chỉ đi khinh khí cầu quan sát địa hình trên không, ta còn đi bộ qua mỗi thung lũng mấy lần!...Đợi sau khi bọn giặc bị xử tử, ta muốn mời tiên sinh đến

khảo sát một chút, không biết tiên sinh có thời gian không?”

Kim Phi cũng rất quan tâm đến hồ chứa nước, y gật đầu nói: “Được, ta sẽ sắp xếp!

“Vậy thì tốt quá rồi.” Ngụy Đại Đồng xoa xoa tay, sau đó bắt đầu giới thiệu hai địa điểm khác cho Kim Phi.

Tại điểm hạ cánh ở bên ngoài, tất cả đội bay đang xếp hàng để hạ cánh.

Nhưng một chiếc phi thuyền cuối cùng lại không rời đi, nhân viên hộ tống phía trên cũng không xuống, Hầu Tử đứng sau lan can vẫy tay với Đại Tráng.
Advertisement
';
Advertisement