Thấy Kim Phi không nói chuyện, người đàn ông trung niên còn tưởng Kim Phi không thèm để ý đế ông ta, lập tức chắp tay với Ngụy Đại Đồng, rồi cúi đầu chào Kim Phi: “Ngụy Đại Nhân, chúng ta không quấy rầy ngài và tiên sinh nữa!”

Nói xong đang chuẩn bị đi, thì đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói: “Vị đại ca này, có thể dẫn ta đi xem nơi các ngươi khai hoang được không?”

Người dân tưởng Kim Phi đổi ý, muốn thu thuế của bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Kim Phi thấy vậy lập tức giải thích: “Mọi người đừng hiểu nhầm, Kim Phi ta nói lời giữ lời, không cần nộp thuế thì sẽ không cần nộp thuế, ta chỉ muốn xem xem đất khai hoang khác đất trồng như nào thôi.”

Thấy Kim Phi nói vậy, người dân đồng loại thở phào nhẹ nhõm.

“Trên báo nói Kim tiên sinh không chỉ giỏi đánh giặc, mà còn là chuyên gia làm ruộng, tiên sinh muốn đi xem, chúng ta cầu còn không được!”

Người đàn ông trung niên vừa nói, vừa vội vàng đi trước dẫn đường: “Tiên sinh, trên báo nói ngài đã thành lập hơn hàng chục mẫu ruộng thí nghiệm ở Kim Xuyên, tự mình xuống ruộng để gây trồng giống tốt cho người dân, là thật sao?”

“Cứ cho là thật đi.” Kim Phi cười, bổ sung: “Nhưng chủ yếu là Ngụy tiên sinh sẽ trồng trọt, nếu quá bận thì ta mới đến giúp đỡ thôi!”

Nếu là chuyện khác, Kim Phi sẽ khiêm tốn, nhưng Cửu công chúa đã đăng chuyện này lên báo, chính là muốn lợi dụng tín nhiệm của người dân với Kim Phi, để nâng cao lòng tin, nếu Kim Phi còn khiêm tốn, sẽ phá hỏng kế hoạch của Cửu công chúa.

Chẳng qua y cũng không lấy hết công lao về mình, mà còn chủ động nhắc đến Ngụy Vô Nhai.

“Người bận như tiên sinh, tất nhiên không thể cứ ngâm mình trong ruộng, nếu không ai sẽ canh phòng biên cương?”

Người đàn ông trung niên viện cớ cho Kim Phi, sau đó hỏi: “Kim tiên sinh, trên báo cũng nói dùng bùn và cỏ trên đồng ruộng để bón phân, có thể tăng sản lượng của lương thực, là thật sao?”

Muốn nâng cao năng suất nông sản đơn vị ngoại trừ gây trồng được hạt giống tốt thì cách tốt nhất chính là bón phân, để đất càng thêm phì nhiêu.

Trước khi làm ra được phân bón hóa học, ủ phân chuồng là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy Kim Phi không hề do dự mà gật đầu nói: “Ủ phân quả thực có thể nâng cao sản lượng lương thực lên rất lớn, mọi người đã ủ chưa?”

“Sau khi nhật báo Kim Xuyên nhắc đến thì ta có ủ một ít, vụ hoa màu sau là có thể dùng dược rồi.” Người đàn ông trung niên đáp.

“Mọi người có thường xuyên nghe nhật báo Kim Xuyên không?” Kim Phi hỏi.

Người đàn ông trung niên này đã nhắc đến nhật báo Kim Xuyên tận mấy lần rồi.

“Gần như ngày nào cũng nghe!” Người đàn ông trung niên trả lời.

“Mọi người cách trấn bao xa? Không trì hoãn công việc của mình chứ?”

Khi đến đây Kim Phi đã từng xem qua bản đồ, khe núi này cách trấn gần nhất cũng phải mười mấy dặm, nếu đường núi quanh co, khoảng cách có thể tăng gấp đôi.

Muốn đi mấy chục dặm đường núi cần nửa ngày, nếu mỗi ngày đều đi nghe báo thì làm gì còn thời gian để làm việc.

“Từ chỗ chúng ta đến trấn rất xa, đi đi về về phải mất hơn hai canh giờ.” Người đàn ông trung niên đáp: “Con trai của trưởng làng ta là một người đọc sách, anh ta mỗi ngày đều cưỡi lừa đi nghe, có tin tức gì quan trọng, anh ta sẽ ghi nhớ lại, trở về sẽ kể cho chúng ta nghe.”

Advertisement
';
Advertisement