Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhiệm vụ của Chung Minh đội hai là đánh cường hào phân chia ruộng đất, còn công việc chính của đội một là thu nhập thông tin tình báo, rất phù hợp với người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt y.

Người đàn ông không biết đội Chung Minh còn có một đội khác, nhưng ông ta tin Kim Phi.

Ông ta gật một cái thật mạnh: “Ta nghe tiên sinh vậy, để khi nào quay về tìm hiểu thêm chút nữa, trong năm nay ta sẽ đăng kí tham gia bài thi của đội Chung Minh!”

Kim Phi vỗ vai người đàn ông trung niên kia khích lệ, nói: “Chúc ngươi thành công!”

“Đa tạ ý tốt của tiên sinh!” Ông ta mừng rỡ, theo bản năng muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng lại nhớ tới những lời vừa nãy của Kim Phi, bèn chắp tay hành lễ.

Ngụy Đại Đồng đứng bên cạnh cũng ghi nhớ tên và địa chỉ của người đàn ông này, sau đó trả lại thẻ ngà cho anh ta, rồi quay lại, dùng ánh mắt xin chỉ thị tiếp theo của Kim Phi.

Kim Phi nhìn liếc qua thấy mặt trời đang lặn dần, rồi quay lại nhặt mấy bông lúa trên đồng, sau đó nói với người đàn ông trung niên: “Cỏ trên đất phải nhanh chóng được dọn sạch, nếu không sẽ che hết mùa màng hoa màu, sau này khai hoang không cần phải lén lén lút lút thế này nữa, cứ quang minh chính đại mà làm!”

“Vâng!” Người đàn ông trung niên khom người đáp.

“Được rồi, các ngươi mà đã làm xong việc thì về sớm đi, bọn ta cũng đi đây!”

Kim Phi vẫy tay với người đàn ông trung niên, đồng thời nháy mắt với Thiết Chùy.

Thiết Chùy lập tức lấy hai lá cờ nhỏ ra, vẫy vẫy lên trời hai cái, phi thuyền chậm rãi hạ xuống.

Vì gặp phải nhóm người dân này, nên đám người Kim Phi lỡ không ít thời gian, lúc về tới đập Đô Giang thì trời đã tối rồi.

Sau khi vội vàng ăn cơm, Kim Phi vào thư phòng.

Không thể không nói, Ngụy Đại Đồng rất biết xử lí công việc, biết Kim Phi không thích xa hoa lãng phí, bình thường cũng sẽ không tới đây, nên ông ta chuẩn bị sân nhỏ này cho Kim Phi, bố trí cực kì đơn giản, trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một cái bàn và một cái ghế thôi.

Nhưng cho dù rất lâu Kim Phi không tới, trên bàn cũng không có bụi bẩn gì, bút mực giấy nghiên đều chuẩn bị ổn thỏa, chân trong phòng ngủ cũng không có mùi mốc gì, vừa nhìn đã biết toàn là đồ mới.

Tầm nhìn lúc trước của Kim Phi đặt ở một trình độ khá cao, trước hôm nay, y chưa từng để ý tới vấn đề khai hoang này.

Nhưng chiều nay thấy thấy đám dân làng kia, khiến Kim Phi bỗng ý thức được khai hoang cũng là một trong những cách giải quyết vấn đề lương thực.

Nhân khẩu của Đại Khang ít, dụng cụ nông nghiệp và phương thức cày cấy cũng cực kì lạc hậu, cộng thêm thuế má lúc trước rất nặng, người dân hoàn toàn không dám khai hoang bừa bãi, cái này cũng gây ra tình trạng rất nhiều đất đai canh tác bị bỏ hoang, xử lí sơ sơ một chút là đã có thể trồng lương thực rồi.

Người dân không bằng lòng khai hoang, không phải lười, mà là lúc trước thuế má quá nặng, nếu Cửu công chúa hạ chỉ miễn giảm thuế của đất đai, tính tích cực khai hoang của người dân nhất định sẽ được nâng cao.

Thời đại phong kiến, thu nhập chủ yếu của triều đình là thuế, mặc dù Kim Phi luôn nhắc Cửu công chúa đặt nhẹ chuyện lao dịch cho người dân, cho người dân có chút thời gian tạm nghỉ, nhưng thuế má là chuyện lớn của cả nước, y cũng không dám đưa ra quyết định chủ quan.

Vốn muốn cho Cửu công chúa viết bức thư, nhưng cầm bút lên, y lại cảm thấy nên bàn bạc chuyện này kĩ hơn, không thể quá gấp gáp, thế là viết những cảm xúc và điều nhìn thấy hôm nay xuống trước, rồi chuẩn bị suy nghĩ thêm một thời gian, đợi quay về lại trao đổi chuyện khai hoang và thuế má với Cửu công chúa kĩ hơn.

Vậy là tiếp đó khi ra ngoài khảo sát địa hình đập chứa nước, Kim Phi đều sẽ nhìn đồng ruộng xung quanh, nếu gặp người dân, cũng sẽ nói chuyện với người dân.

Advertisement
';
Advertisement