Đây cũng là là do Kim Phi không đưa ra quyết định ở đập Đô Giang, mà nhất định phải quay về nói trực tiếp với Cửu công chúa.
“Thế này đi phu quân, ta để Châu Nhi đi thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, lát nữa chúng ta ăn cơm xong rồi mở một cuộc họp nhỏ, thảo luận sơ bộ trước, sau khi làm sườn xong hãy bàn bạc tới chi tiết cụ thể, có được không?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi nhìn trời, vốn dĩ muốn nói có khả năng Thiết Thế Hâm đã đi nghỉ ngơi rồi, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Cửu công chúa thì chỉ sợ cho dù Thiết Thế Hâm đi nghỉ rồi vẫn sẽ bị gọi dậy.
Trái tim của nhà tư bản cũng đều đen tối chứ huống chi là Hoàng đế thời phong kiến?
Đúng lúc Bắc Thiên Tầm ôm theo đồ vật của trẻ con trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng đi ra, nên Kim Phi cũng không nói gì.
Y gọi đám trẻ đang phân chia quà ở ngoài viện về quây quần ăn cơm tối cùng với cả nhà.
Ăn cơm xong, Kim Phi đi thăm đứa nhỏ một chút rồi theo Cửu công chúa đến ngự thư phòng thì đã thấy Thiết Thế Hâm đang đợi sẵn ở đó.
“Thiết đại nhân đã ăn cơm chưa?” Kim Phi hỏi.
“Ăn rồi!” Thiết Thế Hâm hành lễ với Kim Phi rồi nói: “Tiên sinh mới trở về mà vi thần có việc nên không thể đi đón tiếp, mong tiên sinh thứ lỗi!”
“Chúng ta đã thân quen như thế rồi sao ông còn khách khí thế?”
Kim Phi xua tay: “Muốn nói thứ lỗi thì ta mới là người cần phải nói, muộn như vậy rồi còn gọi Thiết đại nhân đến đây, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đại nhân rồi!”
“Đó là chức trách của ta, đừng nói lão phu còn chưa ngủ, cho dù đã ngủ rồi mà tiên sinh cho gọi thì ta cũng sẽ đến ngay lập tức!” Thiết Thế Hâm nói với vẻ mặt chính trực.
“Hai người khách sáo xong chưa?” Cửu công chúa trợn mắt nhìn hai người: “Xong rồi thì bắt đầu nói chính sự đi!”
Kim Phi và Thiết Thế Hâm nhìn nhau mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện với Cửu công chúa.
Cửu công chúa đi thẳng vào chủ đề, nói lại những vấn đề ban nãy Kim Phi nhắc đến một lần, nói xong thì nhìn về phía Kim Phi: “Phu quân, chàng có muốn bổ sung thêm gì không?”
“Hết rồi, nàng nói hay lắm!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên với Cửu công chúa, sau đó nhìn về phía Thiết Thế Hâm.
Phản ứng Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa đều giống nhau, đều tỏ ra ủng hộ việc xây dựng hồ chứa nước và ủ phân, tuy nhiên khi nói đến việc khuyến khích việc khai hoang thì họ lại không bày tỏ lập trường ngay lập tức mà chỉ hỏi: “Không biết tiên sinh muốn khuyến khích việc khai hoang như thế nào!”
“Trước mắt ta nghĩ đến hai việc.” Kim Phi nói: “Trước hết là cắt giảm một chút thuế đối với đất khai hoang...”
Bình thường Thiết Thế Hâm làm chuyện gì cũng cẩn thận nhưng lần này ông ta không đợi Kim Phi nói xong thì đã ngắt lời: “Không biết tiên sinh muốn cắt giảm bao nhiêu?”
“Tạm thời ta còn chưa nghĩ tới số tiền cụ thể, chỉ mới có một ý tưởng sơ lược nên muốn cùng Thiết đại nhân thương lượng một chút rồi mới có thể quyết định.” Kim Phi trả lời.
Thiết Thế Hâm khẽ gật đầu: “Kim tiên sinh, ngài nói tiếp đi.”
“Ngoài việc cắt giảm thuế, ta còn dự định cung cấp một số khoản vay cho những người dân khai hoang...”
Lời còn chưa dứt lại bị Thiết Thế Hâm cắt ngang.
“Kim tiên sinh, làm ruộng phả mua giống là đạo lý hiển nhiên, ngài cắt giảm thuế còn chưa đủ hay sao mà lại còn muốn đưa tiền cho người khác?” vẻ mặt Thiết Thế Hâm không thể tin nổi: “Từ xưa đến nay làm gì có chuyện như vậy xảy ra?”
Cửu công chúa khẽ cau mày, không chỉ cảm thấy không hài lòng vì Thiết Thế Hâm cắt ngang lời nói của Kim Phi hai lần liên tiếp mà còn cảm thấy Thiết Thế Hâm có mục đích khác.