Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi khoát tay: “Nàng ở nhà chăm sóc bọn trẻ là được, nếu thật sự muốn giúp, thì chỉ cần làm cơm trưa mang qua là được, để bọn ta đỡ phải về nhà ăn cơm!”

Ruộng thí nghiệm cách làng khá xa, nếu có người đưa cơm, thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian đi lại và nghỉ ngơi.

“Vậy cũng được.” Quan Hạ Nhi gật đầu, đột nhiên nhìn về phía bốn đứa nhỏ đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Vậy ngày mai dẫn chúng theo!”

Đại Khang vốn thiếu người lao động, nên Kim Phi quy định khi đến vụ mùa, tất cả trường học sẽ được nghỉ mười ngày, để giáo viên dạy học quay về thu hoạch, còn trẻ em có thể ở nhà phụ giúp việc cơm nước.

Vụ mùa bắt đầu từ hôm qua, hôm nay bốn đứa nhỏ đã được chơi cả ngày.

Bởi vì mục đích chính của kỳ nghỉ vụ mùa chính là thu hoạch, nên thầy giáo giao rất ít bài tập về nhà, nên bốn đứa nhỏ tưởng rằng kỳ nghỉ sẽ trôi qua vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị Quan Hạ Nhi phái đi giúp đỡ Kim Phi.

Chẳng qua từ khi bốn đứa nhỏ sau khi đến nhà Kim Phi, chúng hầu như không bao giờ làm công việc đồng áng, nên cũng không than phiền, mà còn háo hức muốn thử.

Sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi dẫn đội hộ vệ và bốn đứa nhỏ chạy đến ruộng thí nghiệm, thì Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã đến.

Trừ hai người bọn họ ra, còn có người nhà của bọn họ.

Đây là lần đầu tiên hai con trai và mấy người con dâu của Ngụy Vô Nhai thấy Kim Phi, nên tất cả đều không khỏi kích động, lao đến chào hỏi Kim Phi.

Đến khi sương sắp tan hết, mọi người mới cầm lưỡi liềm xuống ruộng.

Thiết Chùy chia đội hộ vệ thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục nhiệm vụ, nhóm còn lại thì đi theo để thu hoạch.

Hai mảnh ruộng thí nghiệm có tổng cộng bốn năm mẫu đất, Kim phi có hơn chục cận vệ, cộng thêm người nhà của Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm, mặt trời còn chưa lên cao, lúa ở ruộng thí nghiệm một đã được gặt xong.

Chẳng qua việc gặt chỉ là công đoạn đầu tiên, sau khi cắt xong phải buộc lại, rồi mang ra sân đập lúa, sau đó phải dùng trục lăn để nghiền thì mới tính là hoàn thành.

Vì thế Kim Phi bảo phụ nữ ở lại thu hoạch tiếp, còn mình dẫn phái nam và các cận vệ buộc lúa đã gặt thành từng bó, rồi mang ra sân đập lúa.

Trong lúc mọi người đang bận rộn làm việc, Kim Phi thấy một nhóm người đi từ trong làng đến.

Lấy ống nhòm từ trong tay cận vệ ra nhìn thử, hóa ra là Cửu công chúa dẫn theo người của viện Khu Mật đến.

“Vũ Dương, sao các nàng lại đến đây?”

Kim Phi buông đòn gánh xuống hỏi.

“Nông nghiệp là nền tảng của đất nước, ta dẫn bọn họ đến xem, đây không phải câu nói suông, kẻo có người giữ chức cao lâu, quên mất ruộng đất là như nào!”

Cửu công chúa nhìn đằng sau, sau đó cầm lưỡi liềm ở dưới đất lên, rồi đi thẳng về phái ruộng lúa.

Hoàng đế tự mình xuống ruộng, các quan viên cũng không dám đứng không, rối rít cầm công cụ lên, đi xuống ruộng thí nghiệm.

Nhìn các quan viên mặc trường bào xuống ruộng, Kim Phi không khỏi lắc đầu cười khổ.

Nhưng y cũng không ngăn cản.

Bất kể Cửu công chúa đưa ra quyết định này chỉ là nhất thời, hay chỉ muốn làm dáng ra vẻ, thì để cho các quan viên tiếp xúc với hơi đất cũng tốt.

Thật ra Kim Phi biết, làm như vậy chưa chắc sẽ có tác dụng, đại bộ phận quan viên sau khi quay về sẽ quên mất chuyện này, thậm chí còn âm thầm cảm thấy Kim Phi và Cửu công chúa theo hình thức chủ nghĩa.

Trong lịch sử hình thức chủ nghĩa như vậy cũng không ít, rất nhiều Hoàng đế khai quốc đã ăn khổ, biết người dân khó khăn, sau khi xây dựng vương triều, dẫn bá quan văn võ xuống ruộng làm lụng, nhớ đắng nhớ ngọt.

Nhưng vương triều nên diệt vong vẫn sẽ diệt vong.

Tuy nhiên cái này cũng không có nghĩa là không có chút tác dụng nào cả, ít nhất khi lao động, Hoàng đế và nhân dân ít nhiều sẽ nghĩ đến người dân.

Đời trước mỗi khi thấy quan viên tham nhũng, Kim Phi đã nghĩ, những người này, những người này nhất định phải làm, phải để cho bọn họ xuống ruộng làm việc, để bọn họ biết khó khăn của người dân.

Đáng tiếc đời trước y chỉ là chàng trai thích ở nhà, chỉ có thể suy nghĩ, bây giờ cũng coi như Cửu công chúa trong lúc vô tình đã hoàn thành trò đùa nho nhỏ của y.


Advertisement
';
Advertisement