Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhuận Nương không phải không muốn có con, cũng không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, sở dĩ cô ấy vẫn chưa mang thai là vì cô ấy vẫn không thể buông lỏng được.

Lúc trước khi Quan Hạ Nhi chưa mang thai, cô hận không thể suốt ngày treo ở trên người Kim Phi.

Lúc Cửu công chúa muốn có con, cô cũng giống như Quan Hạ Nhi, thường xuyên lăn qua lăn lại vào lúc nửa đêm.

Nhưng Nhuận Nương lại thẹn thùng, còn hơi tự ti, chưa bao giờ chủ động đến tìm và ngủ lại với Kim Phi, lúc Kim Phi tìm cô ấy để qua đêm thì cũng chưa bao giờ chủ động làm gì, mà Kim Phi yêu cầu cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó mà thôi.

Mà Kim Phi biết rằng trước đây Nhuận Nương đã phải sống vất vả, cơ thể yếu đuối, bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, lại không chủ động sinh con, cho nên mỗi khi tìm Nhuận Nương, y sẽ dùng những cách thức khác để kết thúc cuộc chiến vào giây phút cuối cùng.

Trước đó Nhuận Nương chưa từng được giáo dục liên quan, lại xấu hổ không dám thảo luận chi tiết cụ thể với Quan Hạ Nhi, cho nên cô ấy vẫn ngu nga ngu ngơ như vậy cho đến bây giờ, không biết vì sao mình không có thai.

Thấy Quan Hạ Nhi còn muốn nói gì, Nhuận Nương nhanh chóng chạy đến bên cạnh giỏ tre, giúp Quan Hạ Nhi lựa chọn châu Thủy Ngọc, còn cố ý chuyển chủ đề: "Tỷ tỷ, nên chọn cái nào?"

Quan Hạ Nhi biết Nhuận Nương lại xấu hổ, lúc này còn có A Liên và những nữ nhân viên hộ tống khác, thế là Quan Hạ Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, mà vẫy tay với Kim Phi.

"Đương gia, đây là những sản phẩm lỗi ta mang từ xưởng thủy tinh về, chàng xem chọn những cái này có được không, nếu không được thì ta sẽ bảo Điền thúc đặc biệt làm thêm một mẻ."

Quan Hạ Nhi chỉ vào những châu Thủy Ngọc mà mình nhặt ra và hỏi.

Kim Phi ngồi xổm xuống liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Rất tốt, dùng cái này cho mẻ đầu tiên đi!... Như này là đủ rồi, không cần chọn nữa!"

"Nhưng còn có một giỏ khác nữa." Quan Hạ Nhi chỉ vào một giỏ hạt châu khác và nói.

"Vật hiếm thì đắt, lúc trước sở dĩ châu Thủy Ngọc bán được với giá cao là vì chúng hiếm.”

Kim Phi nói: "Nếu chúng ta tung ra quá nhiều trong lần đầu tiên, sau này sẽ không có cách nào kinh doanh được nữa."

"Được rồi," Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu được hết, nhưng nghe vậy thì cũng không nhặt nữa, gọi A Liên đến đưa những châu Thủy Ngọc còn lại về xưởng thủy tinh.

A Liên vừa mới rời đi, bốn đứa bé hấp tấp chạy về đây.

Hai ngày nay, bốn đứa bé vẫn luôn bận việc ở ruộng thí nghiệm, vừa mới về đã vội vàng chặt cây trúc cho gấu trúc nhỏ ăn.

Khi gấu trúc nhỏ lớn lên, sức ăn của nó cũng càng ngày càng lớn.

Trước đây, nó chỉ ăn một bó lá trúc mỗi ngày là được, nhưng bây giờ một ngày phải ăn hai bó rưỡi.

Trước kia, bốn đứa bé chỉ xách một bó lá tre, có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi trên đường một chút, nhưng bây giờ bọn chúng không có cách nào nghỉ ngơi nữa.

Mặc dù một bó lá trúc chỉ nặng khoảng mười cân nhưng phải tốn rất nhiều công sức mới từ sau núi về được, Tiểu Nga vừa vào cửa đã kêu đói.

Mặc dù ba đứa bé còn lại không kêu lên, nhưng đều dùng ánh mắt chờ mong để nhìn vào bếp.

Quan Hạ Nhi biết hôm nay bốn đứa nhỏ đã ra ruộng giúp làm việc, nên lấy một ít bánh ngọt để cho bọn chúng lót dạ, rồi mới dẫn Nhuận Nương đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ăn cơm chiều xong, Quan Hạ Nhi đang nghĩ đến việc có nên hướng dẫn Nhuận Nương ngay tại chỗ hay không thì Thiết Chùy bước vào.

"Tiên sinh, Lão Uông đã trở lại, đang đợi tiên sinh và bệ hạ ở viện Khu Mật!"

Sau khi Lão Uông trở về từ phía nam, Kim Phi đã cho đội viễn chinh nghỉ phép mấy ngày, sau kỳ nghỉ, Trương Lương đã sắp xếp cho ông ta đến chỗ căn cứ của nhân viên hộ tống gần đỉnh Song Đà.

Gần đỉnh Song Đà có xưởng làm muối và nhà kho của xưởng làm muối, cách bến tàu Kim Xuyên không xa, vị trí chiến lược tương đối quan trọng.

Nhiệm vụ bình thường của trung đội viễn chinh là huấn luyện trong căn cứ, tuần tra xung quanh mấy ngọn núi ba ngày một lần, nếu xưởng làm muối, kho hàng hoặc bến tàu có tình huống khẩn cấp thì bọn họ cũng có thể đến tiếp viện trước.

Advertisement
';
Advertisement