Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhuận Nương bật cười, nhận lấy bát đi lấy cơm cho Kim Phi.

Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phi quay về phía cánh cửa gọi một tiếng, bảo cận vệ chuẩn bị ngựa.

“Đương gia, chàng chuẩn bị ngựa để làm gì, phải đi xa sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Không phải đi xa, mà là tới ruộng thí nghiệm.” Kim Phi trả lời.

“Không phải Ngụy tiên sinh nói số lúa còn lại phải qua hai ngày nữa mới thu hoạch được sao?”

“Trong ruộng thí nghiệm không chỉ có lúa mà còn có cả cây bông vải nữa.” Kim Phi nói: “Mấy ngày trước đi ngang qua ruộng cây bông vải, ta thấy chúng sắp chín rồi, tranh thủ hôm nay rảnh rỗi lại qua đó xem thử chút.”

Ban đầu đội viễn chinh mang từ nước K về không chỉ có hạt giống lúa nước L, mà còn có cả cây bông vải.

Chỉ là cây bông vải không thể trồng được trong nước, nên đã chọn một nơi thử nghiệm khác.

“Đúng rồi, còn cây bông vải nữa!” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta cũng cùng đi xem thử!”

So sánh mà nói, Ngụy Vô Nhai quan tâm tới lúa nước L có thể làm no bụng nhiều hơn một chút, mà lại ít để ý đến cây bông vải, bình thường ông ấy đều ở ruộng thí nghiệm lúa nước L, ruộng cây bông vải thì giao lại cho Lão Đàm và vợ quản lý.

Quan Hạ Nhi là phụ nữ, nghe Kim Phi nói cây bông vải có thể làm áo bông, chăn mềm, vì vậy khá quan tâm tới cây bông vải.

Sau khi ăn sáng xong, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi và đội cận vệ cưỡi ngựa chạy thẳng đến ruộng cây bông vải.

Khi đi qua ruộng thí nghiệm, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã phơi chỗ lúa thu hoạch từ hôm qua ra sân đập lúa, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm cũng cùng đi theo Kim Phi.

Đến ruộng cây bông vải, đúng lúc gặp vợ Lão Đàm là Đàm Lưu Thị vác cuốc tới.

“Kim ca nhi, ta đang nói là hôm nay phải đi tìm ngài hỏi một chút đây.” Đàm Lưu Thị chỉ vào một cây bông vải hỏi: “Cây bông vải như vậy có phải là có thể thu hoạch được rồi không?”

Trên thân cây bông vải có mười mấy quả bông, trong đó có bảy tám quả bông đã nứt ra, lộ ra sợi bông ở bên trong.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Khang du nhập nghề trồng cây bông vải, Đàm Lưu Thị chỉ trồng theo cách mà Kim Phi giao phó như bón phân tưới nước, trừ sâu trừ cỏ, nhưng không biết khi nào nó sẽ chín, khi nào thu hoạch và thu hoạch như thế nào.

“Đại tẩu, quả mà cây bông vải kết ra gọi là hoa bông, cũng có thể gọi là quả bông, đến khi quả bông nứt ra bên trong cây bông vải nở ra giống như hoa thì có thể thu hoạch được rồi!”

Kim Phi chỉ vào một quả bông đã hoàn toàn nở rộ nói: “Nhưng tất cả quả bông không phải có thể chín trong một ngày, vì vậy kỳ thu hoạch cây bông vải tương đối dài, thu hoạch cũng không cần cắt, mà trực tiếp ngắt quả cây bông vải đã nở rộ là được!”

Nói xong, Kim Phi ngắt một cây bông vải làm mẫu.

“Đương gia, đây chính là cây bông vải có thể chống rét mà chàng nói sao?”

Quan Hạ Nhi cầm lấy cây bông vải từ trong tay Kim Phi tò mò hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Phi nhìn ruộng cây bông vải: “Có cây bông vải rồi, mùa đông có thể có áo bông và chăn bông rồi!”

Lúc này cây bông đã chín rất nhiều rồi, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, một đám người cầm túi vải tản ra, bẻ đầy bảy tám mươi túi, chất trên đấy trông như một quả núi nhỏ.

Vì trời âm u, mặt trời mãi không xuất hiện, nên cả Quan Hạ Nhi cũng xuống đất hái mấy túi.

“Đương gia à, một túi bông này có thể làm được mấy chiếc đệm chăn!”

Quan Hạ Nhi mở cái túi trong tay ra, sờ lớp bông mềm mại hỏi.

“Một cái cũng chả làm được!”

Kim Phi nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi, đè xuống, cả túi bông đầy đã vơi mất nửa.

Y giơ lên ước lượng: “Sau khi phơi khô phải đàn lần nữa, có lẽ đủ làm một chiếc áo bông cho một người lớn.”


Quan Hạ Nhi thấy một túi bông chỉ đủ làm một chiếc áo bông thì hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới đống bông trước mắt đủ làm bảy tám mươi chiếc áo bông, đa phần cây bông trên ruộng thí nghiệm vẫn chưa nở hoa, đợi sau khi thu hoạch hết, ít nhất cũng làm được hơn một ngàn cái áo bông, cô lại không thấy thất vọng tới vậy nữa.
Advertisement
';
Advertisement