Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vì cánh đồng sản lượng cao nhất, 99% là hai cánh đồng hôm qua thu hoạch, nhưng cách trồng trọt được dùng trong hai cánh đồng đó lại không hợp để mở rộng cho người dân.

Vì để trồng hai miếng ruộng thí nghiệm đó, Ngụy Vô Nhai bảo Lão Đàm dùng trâu cày sâu qua đất một lần, sau đó đổ một tầng phân bón lên, kéo cào đá, cào lên những cục đất.

Sau khi cắm má xuống, Ngụy Vô Nhai mỗi ngày lại tới một chuyến, có cỏ thì nhổ, có sâu thì trừ, dày công chăm sóc.

Ở thời đại mà mỗi làng không có một con trâu cày, mô hình trồng trọt như vậy quá khó với người dân rồi.

“Ôi, ông trời thật sự là muốn ép người dân phải chết à?”

Ngụy Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời: “Ngài không thể để chậm nửa tháng nữa rồi hãy mưa à?”

Bây giờ đang là kì thu hoạch, có trận mưa này, không biết bao nhiêu lương thực sẽ bị thối trong đất.

Nếu chậm nửa tháng hoặc một tháng nữa, đến lúc đó thu lương thực về rồi, một cơn mưa làm ướt đất, đúng lúc để cày cấy.

Kim Phi cũng thở dài theo.

Đừng nói bây giờ, em là y đời trước, nông dân trồng trọt cũng phải nhìn trời mà ăn cơm.

Trời mưa đúng lúc đang vội thu hoạch như bây giờ, trong trí nhớ của Kim Phi đã có vô số lần rồi.

Có một năm lúc trời mưa quá dài, nước trong ruộng không cho ra được, y và người nhà chỉ có thể bỏ ghế dài vào ruộng, sau đó tháo ván cửa ra đặt trên ghế, gặt lúa ngâm nước ngập tới đầu gối, sau đó đặt lúa lên ván cửa, rồi ôm từng tí vào bờ chất lên xe.

Một mảnh lúa nhỏ, mà cả nhà bận một ngày mới thu xong.

Đợi cắt hết lên bờ, Kim Phi mới phát hiện trên hai chân có bát tám con đỉa đang hút, con nào cũng hút tròn vo, kéo cũng không xuống.

Sau này mặc dù có máy gặt liên hợp, hiệu suất thu hoạch nâng cao hơn nhiều, nhưng một khi hoa màu bị đổ, máy gặt liên hợp cũng khó gặt, dù miễn cưỡng thu về, hiệu suất cũng giảm mạnh, phí thu hoạch vội cũng tăng gấp đôi.

Nếu ruộng quá ướt quá trơn, máy thu hoặc không xuống được, lương thực sẽ bị thối trong đất.

Đời trước còn như vậy, càng đừng nói tới Đại Khang lạc hậu.

Mưa thuận gió hòa, người dân có thể miễn cưỡng ấm no, nhưng đâu ra mà năm nào cũng mưa thuận gió hòa?

Gặp phải mùa màng không tốt, người dân chỉ có thể chịu đói.

Ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai quan trọng, có thể giống như Kim Phi nói, sắp xếp thêm ít người tới, cho dù dùng tay tuốt từng tí về, cũng phải thu hết lương thực trong ruộng thí nghiệm.

Nhưng các người dân còn lại thì sao?

Kim Phi bảo Cửu công chúa thực hành chính sách mới, là để lại thêm chút lương thực ở nhà cho người dân, không muốn thấy tình huống người chết đói xuất hiện nữa.

Kết quả giờ lại xuất hiện tình huống này.

Đại Khang vốn thiếu sức lao động, bình thường việc thu hoạch đã là một vấn đề lớn với nhiều gia đình, huống hồ là gặp phải mưa gió?

Nghĩ tới đây, lông mày Kim Phi không khỏi xoắn thành nút thắt.

Bây giờ kì vọng duy nhất của y, là mong phạm vi cơn mưa này đừng quá lớn, tầm ảnh hưởng cũng nhỏ một tí.

Có lẽ lời khuyên lơn và bảo đảm của Kim Phi có tác dụng, lúc này Ngụy Vô Nhai đã chậm lại, thấy đám Thiết Chùy đều không mặc áo tơi, ống quần của Kim Phi cũng bị nước mưa làm ướt, mới nói:

“Kim tiên sinh, bây giờ mưa lạnh, chúng ta về đi, đừng để bị cảm.”

“Được, về!” Kim Phi gật đầu.

Ướt mưa lại bị gió thổi, y thật sự thấy hơi lạnh rồi.

Một nhóm người về kho lương thực, Ngụy Vô Nhai bảo con trai cả và con dâu đi nấu nước gừng, bảo con trai nhỏ đi khiêng mấy bó củi tới, nhóm một đống lửa ở chỗ trống của kho lương thực.

Quần áo mọi người mặc cũng không coi là dày, một lát là hơ khô rồi, lại uống thêm một bát nước gừng ấm nóng, đỉnh đầu của nhiều người đã bắt đầu chảy mồ hôi.


Kim Phi đặt báo xuống, cũng thấy cơ thể ấm áp dễ chịu, cảm giác lạnh buốt trong người đều biến mất.
Advertisement
';
Advertisement