Cũng may nội dung trong bảng khảo sát không nhiều nên việc sắp chữ cũng nhanh chóng được hoàn thành rồi tranh thủ thời gian đưa đến xưởng.

Cuối cùng vội vội vàng vàng mới in được báo trước khi được phân phát ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Trần Văn Viễn cũng không nhàn rỗi.

Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng sau khi đạp xe dưới mưa lâu như vậy thì gần như quần áo của anh ta đã ướt sũng, nhưng anh ta không thèm quay về thay quần áo mà lại đạp xe đến văn phòng trụ sở chính của người đưa thư.

Tìm được người phụ trách đưa thư rồi truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi cho anh ta.

Ngay đêm hôm đó, nhật báo Kim Xuyên được người đưa thư đưa đến bến tàu Kim Xuyên cùng với bảng khảo sát, sau đó được gửi đến nhiều nơi khác nhau ở Xuyên Thục bằng thuyền lầu và ca-nô.

Người đưa thư ở nhiều nơi khác nhau nhận được nhật báo Kim Xuyên, đồng thời cũng nhận được bảng khảo sát.

Đêm đó, Kim Phi không về mà cùng Cửu công chúa đối phó ở ngự thư phòng cả một đêm.

Một người thích ngủ nướng như Kim Phi mà ngày hôm sau đã dậy từ lúc trời còn chưa sáng.

Lắng tai nghe một chút thì thấy ngoài trời vẫn đang mưa rả rích.

Sau khi được Cửu công chúa giúp đỡ thay quần áo, Kim Phi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi rồi hỏi cấm quân gác đêm: “Tối qua mưa cả đêm à?’

“Bẩm tiên sinh, giờ sửu có ngừng một lúc nhưng rồi lại mưa từ giờ dần đến bây giờ.” Cấm quân trả lời.

Kim Phi gật đầu, rồi nhìn thoáng qua chậu nước ở trong viện, nỗi lo lắng giữa hai bên lông mày lại càng sâu thêm.

Tối qua trước khi đi ngủ y đã cho người mang cái chậu này đến, khi đó cái chậu trống không mà giờ đây lượng nước mưa trong chậu cũng được hai đốt rồi.

Ăn xong bữa sáng mà mưa vẫn không tạnh nhưng Kim Phi vẫn bất chấp trời mưa đi một chuyến đến ruộng thí nghiệm.

Cũng may chiều hôm qua hoa màu mới bị đổ xuống nên hiện giờ vẫn chưa có dấu hiệu nảy mầm, Kim Phi dạo qua một vòng rồi quay về.

Bình thường mỗi khi trời mưa Kim Phi đều sẽ vào phòng thí nghiệm nhưng hôm nay y không thể nào bình tĩnh được nên dẫn người đến xưởng dệt.

Từ sau khi Cửu công chúa ban hôn, Đường Đông Đông rất ít khi về ăn cơm, Kim Phi cũng chỉ đến xưởng dệt được vài lần.

Dường như hai người đều đang tránh mặt đối phương.

Quan Hạ Nhi vô cùng lo lắng về điều này, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Đường Đông Đông đang kiểm tra xưởng, nghe tin Kim Phi đến thì khá ngạc nhiên.

Nhưng vẫn quay lại văn phòng sớm nhất có thể.

Kim Phi đang ngồi dưới cửa sổ văn phòng, bưng tách trà, hơi cau mày, tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kể từ khi mở rộng tiêu cục Trấn Viễn cho đến nay, rất ít khi Kim Phi phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.

Bởi vì tiêu cục Trấn Viễn tự tin có thể đối phó với bất kỳ uy hiếp nào từ bên ngoài, nhưng khi gặp phải thiên tai thì dù tiêu cục Trấn Viễn có thể chiến đấu cũng vô ích.

Năm ngoái Kim Phi đã nhận ra rất có thể Đại Khang sẽ gặp phải thời kì tiểu băng hà, thời tiết khắc nghiệt sẽ càng ngày càng nhiều.

Nhưng trước những thay đổi của thiên nhiên, điều Kim Phi có thể làm là dạy người dân canh tác khoa học hơn, từ đó tăng sản lượng và giảm thuế cho người dân.

Ngoài điều đó ra thì Kim Phi cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.

Trong ấn tượng của Đường Đông Đông, từ trước đến nay Kim Phi là một người có cảm xúc rõ ràng, vui thì cười, tức giận thì nổi cáu, rất ít khi rơi vào trạng thái buồn bã như vậy.

Nhìn thấy Kim Phi cau mày thì Đường Đông Đông cũng trở nên lo lắng.

Biểu cảm này của Kim Phi tỏ ra trong văn phòng này khiến theo bản năng cô ấy cảm thấy rằng xưởng dệt có vấn đề.

Nghe thấy có người đi vào, Kim Phi quay đầu nhìn sang.

Advertisement
';
Advertisement