Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mấy lần Đường Đông Đông tính mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Sự im lặng kéo dài hơn mười giây thì Kim Phi lại là người phá vỡ sự yên lặng trước: “Vậy ta đi trước đây!"

“Được... được rồi!”

Đường Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiễn Kim Phi ra cửa.

Nhìn thấy Kim Phi rời đi, Đường Đông Đông cắn môi như giận cá chém thớt.

Làm xưởng trưởng lâu như thế, Đường Đông Đông tự nhận mình là người đã từng trải qua các mặt của xã hội, mỗi khi xưởng dệt tổ chức một cuộc họp, cô ấy đã phát biểu trước hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người mà không hề hồi hộp một chút nào.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Kim Phi thì cô ấy đều không kiềm chế được mà căng thẳng.

Đường Đông Đông hận bản thân như thế, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định: "Lần sau gặp huynh ấy thì nhất định phải thoải mái, huynh ấy cũng không phải là hổ ăn thịt người!"

Thật ra khi ra đến ngoài viện Kim Phi cũng có suy nghĩ tương tự, y không khỏi thất vọng đối với biểu hiện vừa rồi của mình.

Văn phòng xưởng dệt nằm ngay cạnh nhà Kim Phi, lúc này đã gần đến giờ ăn trưa và trời lại mưa, Kim Phi cũng không muốn đi đâu nữa nên quay về nhà bằng cửa hông.

Quan Hạ Nhi đang dỗ dành bọn trẻ, Nhuận Nương đang nấu ăn, Bắc Thiên Tầm dẫn bốn đứa nhỏ đi đâu không biết, Kim Phi ngồi dưới mái hiên, cau mày nhìn mưa phùn.

Kim Phi vẫn luôn vô cùng tùy ý, đặc biệt khi trong nhà không có người ngoài thì y càng trở nên tùy ý hơn.

Vì thế Thiết Chùy bèn để cho những cận vệ khác canh cửa còn anh ta bưng ấm trà từ chiếc bếp nhỏ bên cạnh lên, sau đó ngồi xuống đối diện Kim Phi rồi rót cho Kim Phi một tách trà.

"Tiên sinh, uống trà!"

Thiết Chùy đặt tách trà trước mặt Kim Phi rồi tự rót cho bản thân một tách.

Kim Phi gật đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm.

Dựa vào sự hiểu biết của Thiết Chùy đối với Kim Phi, anh ta biết rằng y lại lo lắng về cơn mưa, vốn dĩ anh ta muốn khuyên Kim Phi vài lời, nhưng anh ta nghĩ đến những gì anh ta hiểu được thì chắc chắn Kim Phi cũng hiểu, nói thêm thì sẽ chỉ khiến Kim Phi càng thêm lo lắng.

Vì thế Thiết Chùy suy nghĩ một chút, cố ý đổi chủ đề, cười hề hề hỏi: “Tiên sinh, ngài với Đường trưởng xưởng vẫn chưa làm chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?" Kim Phi lơ đãng hỏi.

“Chính là cái kia!" Thiết Chùy duỗi hai ngón cái ra rồi chạm vào nhau một cái.

“Ngày nào ngươi cũng đi theo ông đây mà còn không biết à?”

Kim Phi liếc Thiết Chùy một cái.

Người này là đội trưởng đội cận vệ của y, ngày nào cũng đi theo y, cho dù thỉnh thoảng anh ta có nghỉ ngơi một hai ngày thì nhân viên hộ tống trực ban cũng phải báo cáo cho anh ta biết hôm đó Kim Phi ngủ ở đâu.

Không phải Thiết Chùy hóng hớt mà đây là nội dung công việc của anh ta.

Sau khi Cửu công chúa ban hôn thì Đường Đông Đông vẫn luôn tránh mặt y, hai người còn không có cả cơ hội gặp mặt riêng chứ đừng nói đến chuyện khác.

“Tiên sinh, theo lý mà nói thì đây là chuyện riêng tư của ngài, ta không nên lắm chuyện, nhưng trước đây ngài cũng từng nói rằng nếu đã đến nhà này thì chính là người một nhà...”

“Có rắm thì đánh nhanh lên!” Kim Phi sốt ruột cắt đứt sự chuẩn bị của Thiết Chùy.

“Vậy ta nói luôn ha.” Thiết Chùy nhìn quanh phòng bếp để xác định xung quanh không có người nào khác, sau đó mới nằm xuống bàn, đưa mặt đến trước mặt Kim Phi: "Tiên sinh, ngài có nhớ mình từng viết một câu thơ không?"

“Ta viết nhiều thơ lắm, ngươi đang nói câu nào?" Kim Phi ngả người ra sau nói: “Còn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, đừng lại gần như vậy!”

“Chính là cái câu hoa nở rộ thì phải cắt đi, đừng đợi đến khi hoa tàn, cành gãy.”

Thiết Chùy ngồi về chỗ cũ rồi nói: “Tiên sinh, khi làm thơ ngài sáng suốt như vậy mà đến việc của mình thì lại lơ mơ như thế chứ?

Bệ hạ đã ban hôn cho ngài và Đường trưởng xưởng rồi thì hai người chính là một cặp, vì sao cứ phải e thẹn thế?”


"Ngươi không hiểu!"
Advertisement
';
Advertisement