Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Người dân lo lắng về công việc trong nhà, nên hầu như tất cả đều đã giải tán hết.

Ngay lúc Từ Tam Khôi lo lắng Tiểu La gặp phải nguy hiểm trên đường, chuẩn bị phái người đi tìm, thì Tiểu La đến.

Chẳng qua bình thường là ngồi xe đạp đến, nhưng bây giờ lại vác trên vai.

“Làm sao thế?” Từ Tam Khôi vội vàng chạy đến giúp Tiểu La lấy xe đạp xuống.

“Mưa to quá, trên đường không thấy rõ đâm xuống mương, bánh xe bị bẹp rồi.” Tiểu La trả lời.

Từ Tam Khôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bánh trước của xe đạp đã bị bẹp dí: “Vậy phải làm sao?”

Ở thời đại này, xe đạp rất hiếm, toàn bộ trấn Lương Miếu chỉ có người đưa thư Tiểu La có một chiếc, ngay cả trưởng trấn Từ Tam Khôi cũng không có.

“Chờ tí ta đi tìm Lưu thợ rèn đến sửa, sau đó đợi ta cưỡi ngựa lên huyện, ở đó có bánh xe dự phòng, ta xin một cái về đổi là được.”

Tiểu La lau nước trên mặt, nhìn dưới đài chỉ còn lác đác vài người, mặt đầy khổ sở: “Mọi người đi hết rồi sao?”

“Mấy hôm nay đang bận bịu, mọi người đợi dưới mưa cũng nóng lòng, nên đã giải tán.”

Từ Tam Khôi an ủi: “Không sao đâu, ngày mai đọc lại báo hôm nay là được, không chậm trễ.”

“Nếu bình thường cũng sẽ không chậm trễ, nhưng hôm nay thì không được.”

Tiểu La lấy trong túi ra tờ báo được bọc cẩn thận bằng vải dầu: “Hôm nay có bản phụ!”

“Sao lại có bản phụ?” Từ Tam Khôi nói: “Hôm nay bản phụ nói về cái gì?”

“Ta chưa kịp nhìn, ngài xem trước đi.” Tiểu La đưa bản phụ cho Từ Tam Khôi, rồi chạy đến bên đài gõ chiêng đồng.

Vài người dân còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng chiêng đồng, vội vàng quay trở lại.

Chờ đến khi Tiểu La tụ tập người dân lại, khi lấy báo phát hiện mặt Từ Tam Khôi đầy vẻ nghiêm nghị.

“Từ trưởng trấn, sao thế?” Tiểu La hỏi.

“Quốc sư đại nhân nói mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt để thu hoạch, hiệu triệu nhân viên công chức các cấp nếu không phải việc khẩn cấp thì dừng hết tất cả mọi việc, nỗ lực giúp người dân thu hoạch.”

“Tiểu La, ngươi đọc báo trước đi, ta sao chép một phần phụ bản.”

Từ Tam Khôi vừa nói vừa lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng chép lại cách xử lý lương thực bị ướt trên phụ bản.

Đợi đến khi Tiểu La đọc nội dung báo xong, Từ Tam Khôi đã rời đi.

Khi anh ta quay lại phòng làm việc của trưởng trấn đã gọi mấy nhân viên của mình đến, sau đó mấy người đi mưa về làng, tuyên bố cách xử lý lương thực bị ướt và thu hoạch lương thực vụ thu.

Phần lớn người dân ở thời đại này không ra khỏi nhà, đối với họ, trưởng làng là chức quan rất lớn, huống chi là quan trên trấn chứ?

Cộng thêm việc xuống làng không phải để thu thuế và thu công lao động mà để tổ chức mọi người thu hoạch lương thực, vì vậy phản ứng của người dân rất cao.

Dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi và những nhân viên khác, người dân các làng không có hoa màu bị trập, sẽ đến giúp hàng xóm có hoa màu bị trập trước, đợi đến khi thu hoạch xong hoa màu vị trập xong sẽ thu hoạch hoa màu không bị trập.

Dù mưa thu rơi hoài nhưng không thể mưa mãi, nhân lúc tạnh mưa, các làng đều nhanh chóng đưa lương thực ra phơi, vào ban đêm nếu không có mưa thì cũng không dọn lương thực vào mà chất thành đống ở bên ngoài.

Để tránh việc lương thực bị nóng hoặc bị người khác trộm, các làng còn thành lập đội theo dõi, trông coi đống lương thực vào ban đêm, hơn nữa cứ nửa tiếng đồng hồ sẽ lật một lần

Dù người dân ở thời đại này không có nhiều kiến thức, nhưng lại rất thật thà và nghe lời, dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi, công việc thu hoạch lương thực vụ thu của trấn Lương Miếu diễn ra rất thuận lợi.

Dù thời gian gần đây thỉnh thoảng sẽ có mưa, nhưng hoa màu bị trập không nhiều.

Trấn Lương Miếu chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của nhiều làng, trấn ở Xuyên Thục, những làng quê và trấn khác cũng giống như trấn Lương Miếu.

Advertisement
';
Advertisement