“Nếu như thế sẽ xuất hiện rất nhiều nợ xấu, hơn nữa nó còn tạo ra ảnh hưởng không tốt với người dân, những người có khả năng trả cũng sẽ quỵt nợ!”

Đường Tiểu Bắc cau mày, nói: “Tướng công, ta biết chàng là người tốt bụng, nhưng tiền trang Kim Xuyên là nơi làm ăn, chàng làm như vậy, có khác gì đào móng của tiền trang đâu!”

Tiền trang Kim Xuyên là do Kim Phi bắt chước mô hình ngân hàng của kiếp trước để vận hành, đưa ra dịch vụ gửi ngân hàng và cho vay, mà một khi đã hình thành lối quỵt nợ, lúc đó tiền trang Kim Xuyên chắc chắn xong đời rồi.

Với quy mô hiện tại của tiền trang Kim Xuyên, một khi tiền trang có vấn đề gì, có thể gây khủng hoảng tài chính toàn bộ Xuyên Thục này.

Nhưng nếu Kim Phi đã có thể bắt chước được ngân hàng, sao có thể chưa nghĩ tới trường hợp này?

Y lấy hai bản thảo từ trong ngực ra đưa cho Đường Tiểu Bắc: “Ta đã nghĩ ra một vài cách để đối phó với trường hợp muội vừa nói, muội xem qua có được không?”

Đường Tiểu Bắc nghe thấy vậy, vội nhận lấy bản thảo.

Thật ra vấn đề Đường Tiểu Bắc vừa nói chính là vấn đề thiết lập hệ thống tín dụng.

Ở kiếp trước, cái thời đang đi học, Kim Phi còn rất nghèo, có đôi khi y không tìm được việc làm bán thời gian, đành phải dùng thẻ tín dụng rút tiền để làm tiền sinh hoạt.

Vì để duy trì điểm tín dụng của mình, Kim Phi từng cẩn thận nghiên cứu cách vận hành của thẻ tín dụng, đi học nhiều năm như thế, nhưng y chưa từng quá hạn lần nào.

Những gì y viết trên bản thảo đưa cho Đường Tiểu chính là sơ bộ về việc thiết lập thẻ tín dụng.

Nội dung chính là về vấn để xử phạt nếu quá hạn.

Nếu khoản nợ quá hạn nhưng vẫn không trả sau ba lần giục của tiền trang, lúc này cơ chế xử phạt sẽ được kích hoạt.

Số tiền mà nhỏ thì sẽ bị cho vào sổ đen của tiền trang , không thể sử dụng bất kỳ dịch vụ nào ở tiền trang nữa, còn với số tiền lớn, sẽ căn cứ mức tiền xử phạt.

Tuy nhiên, bất kể bao nhiêu tiền, chỉ cần có người ngồi trong sổ đen của tiền trang thì người nhà trong nhà cũng sẽ không được tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên công chức.

“Tướng công, cách này của chàng tàn nhẫn thật đấy!”

Đường Tiểu Bắc xem xong, không kìm được mà giơ ngón tay với Kim Phi.

Từ khi tiền trang Kim Xuyên được thành lập, các khoản vay gần như đã giải quyết được khó khăn trong cuộc sống của người dân, hầu hết là các khoản vay nhỏ mấy trăm văn tiền, việc phê duyệt các khoản vay lớn cũng rất nghiêm ngặt, không những cần tài sản thế chấp mà còn cần cả người bảo lãnh, và xác suất một khoản vay lớn bị quá hạn là rất thấp.

Các khoản vay nhỏ dù được phê duyệt rất nhiều, nhưng tỷ lệ quá hạn cũng rất thấp.

Nếu cộng thêm cả cách xử phạt của Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc tin rằng tỷ lệ nợ quá hạn sẽ tiếp tục giảm xuống.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cha mẹ nào cũng mong con cái thành rồng thành phượng.

Hầu hết những người có cuộc sống khó khăn lại càng cố gắng dạy dỗ con mình, hi vọng chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Người có người thân trong nhà ngồi trong sổ đen của tiền trang có thể không được tham gia tuyển chọn công nhân viên chức, cách này đã dập tắt những ý định quỵt nợ của rất nhiều người.

Người đi vay có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng chắc chắn không thể liên lụy tới tương lai của con mình chỉ vì một cái đồ làm ruộng.

Nếu vẫn quá hạn, vậy chứng tỏ người đó đang rất khó khăn, tới mức không thể chi trả số tiền cho một đồ làm ruộng.

Tất nhiên cũng sẽ có những kẻ kỳ quái không quan tâm tới tương lai của con mình, gặp phải trường hợp như này, Kim Phi không định truy cứu thêm.

Dù sao giá gốc của một đồ làm ruộng này cũng không quá cao, đã lỗ rồi thì cứ lỗ đi, xem như sàng lọc tín dụng cho các cơ sở xã hội của Xuyên Thục.

“Nếu chàng đã nghĩ kỹ rồi, vậy lát nữa ta sẽ cho Thái Vi lên kế hoạch, rồi để cô ta tới huyện Trạch Vân một chuyến, thay tướng công thắng cược!”

Đường Tiểu Bắc nói: “Lão già Thiết Thế Hâm này thế mà dám nghi ngờ tầm nhìn của tướng công nhà ta, thật đáng giận, nhất định phải để ông ta thua tâm phục khẩu phục!”

Advertisement
';
Advertisement