Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cây bông vải vốn được nén chặt trong túi, sau khi được đổ ra, một túi cây bông vải phủ đầy bàn, còn rơi xuống đất không ít.

Kim Phi nhìn thoáng qua những quả bông rơi rụng đầy trên mặt đất, y nói: “Chỗ này nhiều lắm, đựng một nửa mang về trước đi.”

Bật bông chính là chỉ việc làm cho sợi bông tách rời và bông xù lên, cho nên bình thường sau khi bật bông xong thì thể tích bông sẽ lớn hơn ban đầu gấp mấy lần, lúc đó bàn càng không để được hết.

Thiết Chùy nghe lời, cô ấy lập tức gom quả bông nhồi đầy vào trong túi.

Trong lúc này, Kim Phi lấy ra một tấm ván gỗ được đóng đầy đinh, đặt cố định trên bàn, rồi y lại gom bông trên bàn, ép dẹp rồi cuộn lại như một cái bánh.

Sau khi cuộn xong, y cầm cuộn bông đó đặt lên bàn đinh, rồi kéo bông về phía mình.

“Đương gia, chàng đang làm gì vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Này là cào bông, chính là tách bông rời ra thành những tảng nhỏ, như vậy thì bật bông mới dễ hơn.

Kim Phi vừa giải thích, vừa nói cho mấy người A Kiều: “Bên kia còn có mấy cái bàn đinh, các ngươi làm thử xem.”

Mấy người A Kiều cầm lấy bàn đinh luôn, rồi học cào bông theo Kim Phi.

Nhiều người cùng làm, chẳng mấy chốc số vụn bông đã thành đống trên bàn.

Thế là Kim Phi bảo mấy người đó dừng tay, rồi y lấy ra một cái dây vải rộng, buộc cây cung gỗ trên mặt đất lên hông mình.

Sau đó y khom lưng, tay trái cầm cung gỗ, tay phải cầm chày gỗ gõ vào dây cung.

Dây cung bị gõ rung động không ngừng, khi dây cung tiếp xúc bông thì sợi bông bị bật lên cao, bay khắp nơi, trở nên bông xù hẳn lên.

Đời trước Kim Phi sống ở nông thôn, tới mùa thu, đông, y thường xuyên nhìn thấy người dân bật bông ở đầu làng, nhưng đây là lần đầu tiên y thực sự làm.

Trước kia y nhìn các chú bật bông ở đầu làng tận mấy tiếng liền, còn tưởng là rất đơn giản, nhưng khi y tự mình làm thì mới thấy sự khó khăn của việc này.

Bật bông là một việc rất tốn sức, khi vừa mới làm thì còn chưa thấy gì, nhưng sau khi bật được mười phút, Kim Phi cảm thấy cung gỗ và chày gỗ bắt đầu trở nên nặng nề vô cùng, hai tay y mỏi nhừ.

Thế là Kim Phi dừng lại, y nhìn về phía đám người A Kiều: “Nhìn học được chưa?”

“Học được rồi ạ!” Mọi người cùng gật đầu.

“Vậy các ngươi lại đây làm thử xem!”

Kim Phi cởi miếng vải và cung gỗ đang đeo bên hông xuống, đặt lên bàn.

A Kiều là cô nương duy nhất trong số các công nhân ở đây, cô ấy xung phong thành người đầu tiên thử bật bông.

Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, cô ấy buộc cung gỗ lên người, rồi phỏng theo bộ dáng ban nãy của Kim Phi, để dây cung lên trên bông, sau đó mới dùng chày gỗ gõ vào dây cung.

Bụp!

Dây cung chấn động, sợi bông bị bật bay lên tứ tung, trông như những bông tuyết nhỏ vậy.

A Kiều thấy bật bông cũng vui, cô ấy gõ liên tiếp vài cái, kêu bụp bụp bụp.

Bông càng bay càng cao, A Kiều vui sướng cười tít mắt.

Cô ấy bật dây cung cũng càng lúc càng mạnh.

“Đừng để dây cung xuống thấp quá!” Kim Phi đứng bên cạnh chỉ đạo.

“Vì sao ạ?” A Kiều hỏi: “Để xuống thấp một chút thì bật được càng nhiều bông mà đúng không ạ?”

“Một, hai lần có thể bật được nhiều, nhưng vài lần sau là sợi bông sẽ quấn vào dây cung.” Kim Phi giải thích.

A Kiều nghe thế thì vội vàng nhấc cung lên.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, đúng là trên dây cung có khá nhiều sợi bông.

Advertisement
';
Advertisement