Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mặc dù Quan Hạ Nhi lần đầu nghe được từ tối hậu thư này, nhưng cũng hiểu được ý của Kim Phi, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đây là tối hậu thư, nếu chàng không nghe theo, bọn ta sẽ bỏ mặc chàng”.

“Hung dữ vậy sao?”, Kim Phi tỏ vẻ sợ hãi.

“Phải đó, hung dữ thế đấy”, có lẽ Quan Hạ Nhi đã nhận ra Kim Phi đang trêu mình, thế là giả vờ tức giận, hai tay chống hông trợn mắt nhìn Kim Phi, trông vừa đáng yêu vừa hung dữ.

Kim Phi nhéo mặt Quan Hạ Nhi, xoa mạnh vài cái.

“Đáng ghét, lúc nãy là xoa đầu người ta, giờ lại nhéo mặt người ta”.

Quan Hạ Nhi tức giận đập vào tay Kim Phi: “Chàng có nghe những gì ta nói không thế?”

“Ta nghe rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Qua chuyện này, Kim Phi cũng nghĩ thoáng rồi.

Nếu đã không thể phản kháng, vậy thì nhận thôi.

Nhưng Kim Phi vẫn quay sang nhìn Cửu công chúa: “Nhớ đấy, đây là lần cuối cùng”.

“Đảm bảo là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn nữa”, Cửu công chúa vội giơ tay lên đảm bảo.

Kim Phi cũng đã nguôi giận, cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này, bèn hỏi: “Có phải nàng đã nói chuyện xong với Lộ Khiết không?”

Với phong cách làm việc của Cửu công chúa, nếu đã công bố ban hôn thì chắc chắn đã nói chuyện ổn thỏa với công chúa Lộ Khiết.

Thậm chí đã ký vào hiệp ước.

Quả nhiên Kim Phi vừa hỏi xong, Cửu công chúa mở tủ bên cạnh ra, lấy một tập tài liệu từ trong đó ra đưa cho Kim Phi.

Kim Phi mở ra đọc, quả nhiên là hiệp ước, phần chữ ký có tên của công chúa Lộ Khiết và con dấu của cô ta.

Phần hiệp ước này giống hệt với phần của bộ lạc Hắc Hổ, chẳng qua tên địa điểm đã thay đổi.

“Nàng làm gì với cô ta thế, cô ta lại đồng ý bản hiệp ước này ư?”, Kim Phi hỏi.

Y từng nói chuyện mấy lần với Cửu công chúa, lúc đầu điều kiện đưa ra không khắt khe như hiện giờ, nhưng đều bị công chúa Lộ Khiết từ chối.

Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã cứu Kim Phi một mạng, mối quan hệ của cô ta với Quan Hạ Nhi đã trở nên thân thiết như tỷ muội, Kim Phi nghĩ công chúa Lộ Khiết đang chờ y nhượng bộ, kết quả lại lặng lẽ ký hiệp ước với Cửu công chúa.

“Ta không làm gì với cô ta cả, mà cô ta tự chủ động tìm ta”.

Thế là Cửu công chúa kể lại chuyện công chúa Lộ Khiết đến gặp cô ấy vào đêm đó, sau đó nói: “Chắc chắn cô ta nhìn thấy chúng ta hợp tác với Cao Nguyên, không thể ngồi yên được nữa, hơn nữa phía bắc sắp vào mùa lạnh rồi”.

“Có lẽ là thế”, Kim Phi khẽ gật đầu: “Cô ta hỏi chuyện chi viện, xưởng dệt và đánh cá sao?”

An toàn và no đủ là hai vấn đề lớn nhất hiện giờ của Thảo Nguyên, đây cũng là hai vấn đề công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất trong cuộc đàm phán trước đó.

“Nói rồi”, Cửu công chúa trả lời: “Cô ta hỏi khi nào chúng ta có thể hỗ trợ vũ khí, khi nào có thể xây dựng xưởng dệt, liệu có thể dỡ bỏ lệnh phong tỏa trên biển Đông Man hay không”.

“Vậy nàng trả lời thế nào?”

“Ta nói chuyện này cần chàng quyết định”, Cửu công chúa đáp: “Bây giờ đã công khai việc ban hôn, có lẽ chẳng lâu nữa cô ta sẽ đến tìm chàng”.

Kim Phi gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy nàng nghĩ thế nào?”

Cửu công chúa không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Phu quân định xây xưởng dệt ở đâu? Nhanh nhất là bao lâu nữa sẽ xây xong?”

“Dĩ nhiên phải xây xưởng dệt ở thành Du Quan”, Kim Phi không suy nghĩ đã trả lời.

Người Đông Man là dân tộc du mục, khi khai thác hết đồng cỏ ở khu vực này thì sẽ lùa trâu bò và cừu dê của mình đến nơi khác, bây giờ trên Thảo Nguyên chẳng có lấy một thành trì nào, lẽ nào lại xây xưởng dệt trên thảo nguyên trống không đó sao?

Nếu như thế, ngày nào cũng phải đề phòng kẻ địch đánh lén, phiền phức quá.

Hơn nữa còn phải ngăn chặn rò rỉ công nghệ.

Thế nên tất nhiên xưởng dệt phải được xây ở thành Du Quan.

Advertisement
';
Advertisement