Lúc mới bắt đầu, rất nhiều thuyền lầu đi từ Xuyên Thục đến Đông Hải đều để không, sau này Cửu công chúa cảm thấy như vậy thì rất lãng phí vận chuyển lực lượng, nên đã yêu cầu thuyền lầu khi quay về sẽ chở một ít vật liệu xây dựng cơ bản.
“Nàng chuẩn than đá đến thành Du Quan sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Bắt đầu từ khi nào? Sao không nói cho ta biết?”
“Hơn một tháng trước, ta thấy đội vận chuyển dâng tấu, mỗi lần trở về Đông Hải tàu đều để trống như vậy quá lãng phí, để cho bọn họ mang theo một ít vật liệu mang về Đông Hải đồng thời cũng mang ít than đá và vật liệu khác đến thành Du Quan.”
Cửu công chúa trả lời: “Đây không phải chuyện lớn, bận bịu một hồi, ta quên nói cho chàng biết.”
“Đưa đến bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.
“Cái này thì ta phải phái người đến viện Khu Mật tìm tài liệu của đội vận chuyển thì mới biết được.”
Cửu công chúa nói xong, để Châu Nhi gọi cấm quân đến.
Ngự thư phòng và viện Khu Mật ở chung một viện, không lâu sau cấm quân đã lấy được tài liệu của đội vận chuyển đến.
Kim Phi nhận lấy tài liệu, sau khi xem xong kích động đến mức ôm hôn Cửu công chúa.
Từ số liệu sưu tầm trong tài liệu cho thấy, khoảng thời gian này số lượng than đá chở từ Xuyên Thục đến thành Du Quan không ít.
Trên Thảo Nguyên, mùa đông đến rất sớm, cực kì lạnh lẽo, hay là trước đây, khi mùa đông đến, dân du mục đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông.
Nhưng bây giờ Đông Man không ngừng chiến tranh nội bộ, các bộ lạc liên minh nhỏ dưới quyền của công chúa Lộ Khiết đang ở thế yếu, thường xuyên bị kẻ địch tập kích, hơn một nửa bộ lạc chưa kịp chuẩn bị vật liệu cho mùa đông.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ các biện pháp giữ ấm, ước tính sau mùa đông này các bộ lạc liên minh nhỏ của công chúa Lộ Khiết dù không tan rã nhưng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Vừa rồi Kim Phi còn đang lo lắng về chuyện này, nhưng sau lại biết Cửu công chúa đã vận chuyển than đá đến trước thời hạn.
Có những thứ than đá này, không chỉ có thể đốt gạch, mà còn có thể thông qua mô hình nồi hơi nhỏ để sưởi ấm.
Chẳng hạn như xây một cái phòng khách, tập hợp tất cả các dân du mục ở trong đó, thì chỉ cần một chiếc nồi hơi nhỏ, cũng đủ để nuôi sống hàng trăm dân du mục qua mùa đông.
Mặc dù Kim Phi luôn nói muốn thông qua biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề Đông Man, nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Khi đối xử với người dân Trung Nguyên và Giang Nam, y còn có thể dùng sách lược đánh cường hào chia ruộng đất, chia đất cho người dân, từ đó giành được sự ủng hộ của người dân.
Nhưng cuộc sống của dân du mục trên Thảo Nguyên thì khác, không cần đất, nên chiêu này không có quá nhiều tác dụng với dân du mục trên Thảo Nguyên.
Cho nên trước đó Kim Phi nghĩ thông qua mua bán và giáo dục để từ từ đồng hóa, bây giờ nhìn tài liệu, đột nhiên Kim Phi có lòng tin.
Ấm no là yếu tố sinh tồn đầu tiên của con người, không ai thích sống thiếu ăn, và cuộc sống chết rét cả, y chỉ cần giúp dân du mục vượt qua mùa đông này, và thông qua tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, Kim Phi tin rằng hầu hết dân du mục sẽ ở lại.
Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc về nguồn nhân công, tiếp viện cho Đông Man và những vấn đề liên quan khác, nói đến tận trưa đến khi Quan Hạ Nhi gọi đi ăn cơm.
Ăn trưa xong, Kim Phi thậm chí còn không ngủ trưa, đi đến đoàn ca múa tìm Thanh Diên, để cô ấy chuẩn bị một đoàn ca múa, sẵn sàng đến thành Du Quan bất cứ lúc nào.
Sau khi bàn bạc xong với đoàn ca múa, Kim Phi lại chạy đến nhật báo tìm Trần Văn Viễn, bàn bạc về việc xuất bản nhật báo Kim Xuyên dành cho dân du mục trên Thảo Nguyên, nếu có thời gian, thì viết một hoặc hai vở kịch dựa trên câu chuyện của dân du mục trên Thảo Nguyên, rồi giao cho đoàn ca múa, để đoàn ca múa biểu diễn.
Có thể khiến dân du mục quy thuận hay không, đều nhờ vào nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa.
Kim Phi rất coi trọng việc này, thảo luận với Trần Văn Viễn đến tận tối mới quay về.
Về đến nhà, phòng ăn đã không còn ai.
Chỉ còn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang ngồi trong phòng ăn buôn chuyện.
Thấy Kim Phi quay về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng lên: “Đương gia, ta nghe nói chàng đến nhật báo, ta nghĩ chàng nhất định có chuyện muốn nói với Trần công tử, nên không gọi chàng về ăn cơm, bọn ta ăn trước.”