Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong thời kỳ phong kiến, do nền công nghiệp lạc hậu, con người không có khả năng làm tan đất đóng băng hay thoát nước đầm lầy nên hầu hết người Đông Man thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đất đen.

Công chúa Lộ Khiết rõ ràng là một trong số đó.

Vì thế Kim Phi giải thích: “Chỉ cần chúng ta đào những đầm lầy và đất đóng băng đó lên thì bên dưới là đất đen màu mỡ, rất thích hợp để trồng trọt lương thực!”

"Thật sao?" Công chúa Lộ Khiết ngạc nhiên mừng rỡ đến mức đứng dậy.

Nhiều người cho rằng dân du mục tự do tự tại, chỉ cần lùa dê bò ra khỏi chuồng vào lúc bình minh để bọn chúng tự đi ăn cỏ, sau đó dân du mục sẽ ngủ trong nhà cho đến tối, khi trời tối rồi lại đi xua dê bò về.

Thật ra thì cũng không hẳn.

Những người du mục có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như tuần tra để ngăn chặn sói tấn công dê, cũng như cắt cỏ trước, phơi khô và buộc thành bó cho dê bò ăn vào mùa đông khi trời có tuyết.

Nhìn chung, khối lượng công việc và mức độ nguy hiểm đối với dân du mục không hề kém cạnh người dân Trung Nguyên.

Đây cũng là lý do tại sao người Đông Man thích cướp bóc người dân Đại Khang làm nô lệ.

Nếu xảy ra dịch bệnh ở gia súc, dê bò sẽ chết hàng loạt, có khi dịch bệnh có thể lây lan ra hàng chục, thậm chí hàng trăm bộ tộc.

Một số dịch bệnh xảy ra vào mùa hè, mùa dễ xảy ra thối rữa nhất.

Một khi dê bò chết trên diện rộng, những con không thể ăn hoặc chế biến kịp thời phải được chôn cất càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Dịch bệnh trên đồng cỏ cũng đáng sợ như lũ lụt, hạn hán ở Trung Nguyên. Sau mỗi trận dịch, đồng cỏ cũng bị ảnh hưởng nặng nề, hậu quả vô cùng thảm thiết.

Vào thời điểm này, người Đông Man không có phương pháp bảo quản tốt. Sau khi giết mổ dê bò phải nhanh chóng ăn hết vì chúng khó bảo quản được lâu. Vì vậy, công chúa Lộ Khiết rất ghen tị với Trung Nguyên vì có thể trồng được lương thực vì lương thực có thể được lưu trữ trong thời gian dài.

Nghe Kim Phi nhắc tới đồng bằng sông Liêu thích hợp làm ruộng, công chúa Lộ Khiết sao có thể không vui mừng?

Nhưng rồi đôi mắt cô ta lại tối sầm lại: "Tiên sinh, mặt đất đóng băng khó cày xới, đầm lầy căn bản cũng không thể cày xới!"

Công nghệ luyện sắt của người Đông Man thậm chí còn kém hơn so với Đại Khang trước đây, thậm chí họ còn không có cuốc. Đối với mặt đất đóng băng căn bản không còn biện pháp.

Về phần đầm lầy, chúng đã bị nước bao phủ, khiến việc cày xới càng trở nên khó khăn hơn.

"Nếu sự hợp tác của chúng ta diễn ra suôn sẻ thì sau này sẽ là người một nhà, Đại Khang sẽ giúp các cô phát triển lĩnh vực này!" Kim Phi trả lời.

"Ta hy vọng sẽ sớm nhìn thấy ngày này!" Công chúa Lộ Khiết trông có vẻ khao khát.

Kim Phi vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.

Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện Quan Hạ Nhi không biết đã rời đi từ lúc nào, hơn nữa còn đóng cửa lại.

"Nàng đóng cửa làm gì..."

Trước khi Kim Phi kịp nói hết lời, đã nghe thấy tiếng cửa khóa chặt.

Kim Phi vội vàng chạy tới, kéo cửa, cửa đã khóa.

"Mở cửa!" Kim Phi kéo: "Nàng khóa cửa làm gì vậy hả?"

"Không phải vừa rồi chàng đã nói muốn thật sự trở thành người một nhà với người ta sao, vậy hôm nay động phòng luôn đi!"

Giọng nói của Quan Hạ Nhi truyền đến từ cửa: "Sau khi động phòng là thành người một nhà rồi!"

"Vớ vẩn!" Kim Phi lại kéo cửa, nhưng y căn bản kéo không nổi.

Y quay sang công chúa Lộ Khiết. "Bảo Băng Nhi và Sương Nhi mở cửa đi!"

Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, không có phản ứng gì.

Thấy vậy, Kim Phi đập cửa hét lớn: "Băng Nhi, Sương Nhi, mở cửa!”

Thật ra vừa nãy Băng Nhi ở trong nhà, là Quan Hạ Nhi gọi cô ta ra.


Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đóng cửa, trong lòng Băng Nhìn còn có chút lẩm bẩm nghĩ không phải nên mở cửa sao.

Advertisement
';
Advertisement